Người đàn ông không cho Thẩm Miên có cơ hội giữ lại nên quay người rời đi.
Thẩm Miên bối rối một lát, vội vàng đi theo, cẩn thận nắm lấy góc quần áo của người đàn ông, nói: "Cha, cha ơi...!cha nhớ chú ý an toàn."
Sức lực của đứa nhỏ này rất bé, ít nhất đối với Thẩm Diễm mà nói thì có thể nhẹ nhàng thát ra nhưng hắn không có làm như thế.
Chỉ cần duy trì sự lạnh lùng và điềm tĩnh bình thường đã tiêu hao gần hết nghị lực của hắn.
Chính là bởi vì hắn phát hiện trước mặt đứa nhỏ này, tính tự chủ mạnh mẽ của mình giống như một trò đùa nên hắn mới không muốn ở một mình cùng đứa nhỏ này quá lâu.
Hắn rất lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị đứa trẻ này chinh phục hoàn toàn.
Đến lúc đó, mọi thứ sẽ gặp rất nhiều rắc rối, rất nhiều.
Hắn hung hăng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt đã chỉ còn lại vẻ bình tĩnh, hắn nói: "Cha biết."
Nói rồi sải bước rời đi.
Thẩm Miên có hơi bất ngờ, cậu còn tưởng rằng mình phiền phức như vậy, người đàn ông này sẽ tức giận chứ.
Có vẻ như có thể đi xa hơn một chút.
#Thăm dò bờ vực của cái chết#
Hệ thống nhắc nhở: [Đã qua một nửa thời gian nhiệm vụ phụ.]
Thẩm Miên đi đến bên cửa sổ, nhìn xe của người đàn ông lái vào màn đêm, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cậu mới từ từ thu lại tầm mắt.
Sau khi kết thúc vở kịch đứa con ngoan ngoãn: "Chuyện này tôi cũng biết, nhưng cha tôi không hợp tác thì tôi biết làm sao."
Hệ thống nghĩ kế cho cậu: [Không trực tiếp được thì có thể làm ngầm.]
Thẩm Miên phê bình nó, nói: "Ý tệ quá, bạn cũng phải nghĩ Thẩm Diễm là ai nếu như bị ổng phát hiện thì có thể đến thẳng GG rồi."
[Nhưng nhiệm vụ phụ đã viết rõ, là nhìn trộm, nếu như kí chủ quang minh chính đại nhìn thì có thể bị đánh giá không đủ tiêu chuẩn.]
"..."
Hệ thống nói: [Độ khó của nhiệm vụ phụ tương đối cao, nói chung không khuyến khích người mới làm, kí chủ có thể lựa chọn từ bỏ.]
Thẩm Miên cười, nói: "Từ bỏ? Từ điển của tôi không có hai chữ này."
Gói quà đó, cậu sẽ có được.
***
Phòng ngủ.
Sau khi Thẩm Miên tắm xong, phát hiện một yêu cầu kết bạn xuất hiện trên tài khoản xã hội, không ngạc nhiên chút nào, là Vương Sâm.
Trong lời mời có ghi: Nếu dám không đồng ý, ha ha.
Loại đe dọa ngây thơ này, đặt trong bình thường, Thẩm Miên sẽ không để ý tới nhưng rất hiệu quả đối với nguyên chủ đấy.
Nhấp chấp nhận.
Bên này vừa mới nhấp qua, một lời mời video xuất hiện trên màn hình, Thẩm Miên bình tĩnh nhấn xác nhận.
Đầu kia video, Vương Sâm cởi trần chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, trông như một tên lưu manh, lộ cơ bắp rắn chắc, cân đối với nụ cười xấu xa thiếu đòn.
"Nhóc câm điếc, mày đêm nay..."
Hắn vừa định đùa giỡn hai câu, kết quả vừa ngước mắt lên thì lại không nói được lời nào.
Trên màn hình, đoán chừng cậu bé vừa mới đi tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, xung quanh có một lớp hơi nước, mặt quá mức trắng noãn đẹp đẽ và sáng long lanh dường như có thể bật ra nước.
Thuần khiết lại lộ ra một luồng lẳng lơ.
Hoàn toàn khác biệt với Thẩm Thanh ban ngày, vật nhỏ không có thời gian kịp che dấu mình chính là vưu vật trời sinh.
Hầu kết Vương Sâm khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy một sức nóng không thể giải thích được.
Ánh mắt hắn trắng trợn không kiêng dè gì liếc nhìn cơ thể Thẩm Miên, muốn kéo cậu ra khỏi màn hình, nói với giọng thô lỗ: "Mày ở nhà?"
Thẩm Miên cụp mi mắt xuống, lông mi run rẩy mang vẻ đẹp mong manh tinh tế dễ vỡ.
Cậu không trả lời, Vương Sâm cũng không tức giận chỉ cần có thể nhìn thấy vật nhỏ xinh đẹp này, những thứ khác hắn không quan tâm.
Đưa tay chạm vào màn hình, đầu ngón tay vuốt ve trên vành tai của thiếu niên, động tác lộ ra mấy phần cợt nhả nhưng trong mắt hoàn toàn mê mẩn.
Thẩm Miên rất hài lòng với phản ứng của hắn.
Sa vào đi lại sa vào nhiều hơn một chút, thế này, cậu mới có thể để cho hắn cảm nhận được nỗi đau mà nguyên chủ đã từng trải qua.
Không, phải nói, gấp mười, gấp trăm lần đau đớn.
Mượn cơ thể của người khác, cậu cũng nên trả tiền thuê nhà, mấy món nợ này, cậu sẽ đòi lại từng lại một trở về.
***
Thẩm Miên bắt đầu gấp do cậu phát hiện, dù cha đối xử với cậu càng ngày càng tốt nhưng cùng lúc đã vô ý hay cố ý xa lánh cậu hơn.
Thẩm Miên thà rằng hắn phớt lờ như trước cũng so với cố ý tránh xa tốt hơn.
Độ khó bây giờ cậu muốn gặp Thẩm Diễm một lần, ước chừng ngang với không gặp Vương Sâm trong một ngày.
Không gặp được thì không thể làm nhiệm vụ phụ.
Trong khi Thẩm Miên sốt ruột thì Thẩm Diễm cũng không khá hơn chút nào.
Cảm xúc và lý trí giằng co đến cuối cùng cũng không phân thắng bại, vừa nhịn không được đối tốt với đứa nhỏ kia, vừa tự giác giữ một khoảng cách, sở dĩ hai phe có thể giữ được thế cân bằng cũng chỉ là do hắn không nhìn thấy đứa nhỏ kia mà thôi.
Hắn