Con đường nhỏ rợp bóng cây của sân trường, Thẩm Miên nhàm chán ngáp một cái, quản gia đi ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Khi ông quay lại, cậu bé đã bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn.
Quản gia nhíu mày, giọng điệu càng trở nên trầm hơn, nói: "Có chuyện, cần phải nhắc nhở cậu."
Thẩm Miên ngoan ngoãn nói: "Dạ, xin ông cứ nói."
Quản gia nói: "Ông Thẩm từ thế hệ trước đã là gia tộc số một của Hải Thành, sau khi kế thừa tổ nghiệp, ông ấy đã phát triển tập đoàn Thẩm đến một vị trí không ai có thể lay chuyển được, cậu chủ, có mấy lời ngài nghe có thể không xuôi tai, cảm thấy ông già này bảo thủ không thể nói lý nhưng đây là sự thật -- Điều mà Thẩm gia cần là một đòn người thừa kế có thể chèo chống đòn dông, cậu chủ chỉ sợ ngài không thể đảm nhiệm."
Thiếu niên cụp mắt xuống, trong đôi mắt đen xinh đẹp hiện lên một tia u buồn.
Cậu nhỏ nhẹ nói: "Con, con biết, con không thông minh cũng không có đủ tư cách làm người thừa kế của cha..."
"Cậu chủ, có lẽ ngài không hiểu ý của tôi."
Lão quản gia ngắt lời cậu, trịnh trọng nói: "Cậu chủ tự nhiên không có năng lực kế thừa Thẩm gia nhưng bây giờ Thẩm gia công khai cậu chủ với bên ngoài và cũng chỉ có ngài nên cậu chủ không chỉ đại diện cho bản thân mà còn là thể diện của toàn bộ Thẩm gia."
Thẩm Miên che dấu không kiên nhẫn trong mắt, ông già này nói tới nói lui chính là muốn nói cậu không biết nhục chứ sao.
Một quản gia lại muốn quản việc nhà của chủ nhân.
Lão quản gia nói tiếp: "Nếu cậu chủ dù chỉ có chút lòng biết ơn đối với ngài Thẩm, xin đừng làm những chuyện khiến ngài Thẩm và nhà Thẩm hổ thẹn nữa."
Nói xong những lời này, ông khom người cúi thật thấp, quay người lên xe, chiếc Bentley màu đen nhanh chóng biến mất khỏi sân trường.
Thẩm Miên nheo mắt lại, đã có chút không vui nói: "Chẳng lẽ tôi chỉ có thể đứng đấy để ông ta dạy dỗ?"
Hệ thống: [Kí chủ cũng có thể chọn ngồi.]
"Bạn đừng tỏ ra dễ thương với tôi, vậy bạn sắp xếp thông tin chưa?"
[Đã sắp xếp xong, bây giờ bắt đầu chuyển giao.]
Vài giây sau, một cái tên xuất hiện trong đầu Thẩm Miên -- Lục Nhất Hàn.
Sau đó, không còn từ nào nữa.
Thật bất ngờ đấy, Thẩm Miên hỏi: "Chỉ có một người trong danh sách?"
Hệ thống nói: [Theo yêu cầu của kí chủ, trong số tất cả những người tiếp xúc với nguyên chủ chỉ có Lục Nhất Hàn đáp ứng yêu cầu nam trên 17 tuổi, không có họ hàng thân thích và ngoại hình cao hơn 80 điểm.]
...!Lục Nhất Hàn à.
Bên cạnh cây ngô đồng, mười mấy nam sinh cao lớn có nói có cười mặc đồng phục bóng rổ đang đi về phía sân bóng rổ.
Đội bóng rổ sẽ tập luyện vào buổi trưa, tất cả các thành viên đều phải tham dự.
Thẩm Liên nhìn thoáng đã thấy Lục Nhất Hàn trong đám người, những cậu bé mười bảy mười tám tuổi, vóc người thon dài, ngoại hình vô cùng nổi bật, mái tóc nâu đen mượt mà, khóe môi luôn có một đường cong ấm áp.
Đây là một người đi đến bất cứ nơi nào đều sẽ làm người khác chú ý.
Thiên mệnh chi tử: get√
Đáng tiếc còn non quá, cậu không quá thích cái tuổi này lắm.
Hệ thống an ủi cậu: [Ít nhất là về mặt sinh lý, đã đủ tuổi rồi.]
Thẩm Miên miễn cưỡng chấp nhận câu nói này.
Vì nhiệm vụ, chuyện không có cách giải quyết thì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục (buông tay).
Hệ thống hỏi: [Không đi xem buổi huấn huyện của đội bóng rổ sao?"
Thẩm Miên trề môi nói: "Bây giờ đi cũng không có ý nghĩa gì nữa, huống chi, dựa theo tính cách của nguyên chủ thì không thể nào chủ động đi tới chỗ đông người."
Lý do quan trọng nhất là cậu không thích âm thầm theo đuổi người khác.
***
Chập tối, tan học.
Thẩm Miên vừa bước ra khỏi lớp, không ngạc nhiên chút nào khi thấy Vương Sâm, người này cà lơ phất phơ dựa vào hành lang, hút thuốc như ở chốn không người.
Bọn họ không cùng lớp nhưng nguyên chủ hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn, người này đối với Thẩm Thanh có vẻ "có tình cảm".
Thẩm Miên nhịn tính tình xuống, coi như chơi với hắn một hồi.
Nếu mà so sánh Vương Sâm trông rất thiếu kiên nhẫn, hắn phủi khói bụi, nói: "Lại đây."
Thẩm Miên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vương Sâm xì khẽ một tiếng, bước về phía trước, phun ra một vòng khói vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Miên.
"khụ, khụ khục..."
Cậu bé đột nhiên khó chịu ho lên một tiếng, sống mũi khẽ nhúc nhích, hai mắt ngân ngấn nước.
Hệ thống: [...]
Nó lờ mờ nhớ kí chủ biết hút thuốc đó.
Mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không ai nghĩ vậy, kể cả Vương Sâm người cách Thẩm Miên gần nhất.
Vương Sâm nhếch môi mỏng nở một nụ cười xấu xa, nắm chiếc cằm tinh xảo của cậu bé, nói: "Tao bảo mày qua, mày không nghe thấy sao?"
Thiếu niên ngước đôi mắt ngậm nước lên, nhìn hắn một cái, lông mĩ khẽ rũ xuống nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Vương Sâm chợt va vào trong đôi mắt đào hoa đó, tim đập thình thịch một tiếng, trong lòng thoáng bối rối.
"Cứt, không nói lời nào là câm điếc thật sao."
Hắn hơi bực bội dập tát tàn thuốc trên tay rồi kéo Thẩm Miên đi ra ngoài.
Cậu bé rốt cuộc dường như không chịu nổi, mạnh mẽ thoát ra khỏi ràng buộc của hắn, nói: "Buông, buông ra."
Giọng nói như mèo kêu đó cào nhẹ trong lòng Vương Sâmm ngoài ngứa ra thì vẫn là ngứa.
Hắn tăng thêm sức lực, hừ cười: "Nói thêm hai tiếng nữa cho tao nghe coi, y như con gái, rên ở trên giường nhất định càng thêm vui tai."
Cậu bé bị hắn kéo đến, xấu hổ cắn môi, hai má ửng hồng.
Vương Sâm không khỏi dời tầm mắt, hồi lâu mới thấp giọng chửi mắng một tiếng, nói: "Trước kia