Đã từng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng đêm đó lại vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tần Lam bước chân lên bậc thang rồi đi lên tầng hai.
Vừa nhìn qua đã thấy một nữ tử đang cầm một chiếc áo lụa Yên La ướm lên người, mà người này chính là thứ muội tốt của nàng ở kiếp trước, là Trắc phi hiện tại của Lục hoàng tử, Tần Hồng Sương!
Tần Lam không ngờ rằng sẽ gặp lại được Tần Hồng Sương nhanh như vậy, ba năm trôi qua như một giấc mộng, hiện giờ Tần Hồng Sương không còn ăn mặc như một thiếu nữ nữa, nàng ta búi tóc bằng trâm, nhưng so với ba năm trước thì dáng vẻ của nàng ta vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thân hình đầy đặn hơn rất nhiều.
Nàng ta vẫn có dung mạo không quá nổi bật như một cô gái nhà lành bình thường.
Nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng khi tàn nhẫn thì lại khiến người ta khiếp sợ.
Trên đỉnh núi Bắc Sơn, ánh mắt nàng ta dữ tợn, nụ cười giống như một con rắn độc, biến nước từ thi thể chảy vào vết thương của nàng ta, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy lại thật sự xuất phát từ thứ muội nổi danh là nhu nhược kia.
“Hồng Sương, cái áo lụa Yên La này quả thật rất đẹp, ta sẽ mua nó tặng cho ngươi.
” Một giọng nữ khác đang cười vang lên.
Tần Lam nhìn qua, lúc này mới phát hiện ở góc khuất cũng có một nữ tử đang thử quần áo, tướng mạo nữ tử xinh tươi, khí chất điềm đạm, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt phượng, trên mặt có mấy nốt tàn nhang nhỏ, lại có thêm chút vẻ đáng yêu, nữ nhân này chính là đích nữ của Thượng Thư đại nhân, Hạ Nhược Đồng.
Trong giây phút nhìn thấy Hạ Nhược Đồng, Tần Lam không nhịn được mà đỏ mắt lên, đây từng là người bạn thân nhất của nàng.
Lúc nàng còn là đích nữ của Tần gia, thường xuyên hẹn Hạ Nhược Đồng cùng nhau ra ngoài dạo phố, ăn điểm tâm, cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh.
Bây giờ, nàng ta là bạn của Tần Hồng Sương, thậm chí còn bỏ tiền mua quần áo cho Tần Hồng Sương.
“Nhược Đồng, như vậy thì ngại lắm, ta tự mình trả tiền là được rồi.
” Tần Hồng Sương vội vàng nói.
“Không sao, đúng lúc nửa tháng nữa là đến sinh nhật của ngươi, cứ coi như đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.
” Hạ Nhược Đồng cười nói.
“Nhược Đồng, ngươi thật tốt, ngươi còn nhớ rõ ngày sinh nhật của ta nữa.
” Giọng nói của Tần Hồng Sương ở bên này nghe có vẻ rất cảm động.
"Tất nhiên là nhớ rồi, năm nào cũng nhớ, còn A Lam nữa, nàng ấy lớn hơn ngươi một tuổi bằng tuổi ta, sinh nhật vào tháng tám, nói đến A Lam, không biết bây giờ nàng đang ở đâu, sống thế nào rồi? Ta rất nhớ nàng ấy.
”
Tần Lam nghe được giọng nói chứa chút phiền muộn của Hạ Nhược Đồng.
Trong nháy mắt, nước mắt Tần Lam rơi xuống.
Lồng ngực nàng trào dâng không thể nói nên lời.
Thì ra Đồng Nhi vẫn nhớ nàng, cũng nhớ rõ sinh nhật của nàng, nàng ấy nói nhớ mình.
Nàng đã bị vu cáo hãm hại mất hết danh tiếng, nhưng vẫn còn những người nhớ đến nàng.
Tần Lam đan tay vào nhau, nhưng lại không thể đi lên nhận người bạn thân nhất của mình.
Giọng nói của Tần Hồng Sương lại vang lên lúc này, chỉ thấy nàng ta dùng khăn tay lau nước mắt, làm vẻ mặt nhớ nhung: "Đúng vậy, ta cũng rất nhớ tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn, ta đều đi theo bên cạnh tỷ tỷ, ta vẫn cho rằng có thể ở bên cạnh tỷ ấy khi kết hôn, sinh con… Không ngờ rằng tỷ tỷ sẽ bỏ nhà ra đi với người khác, điều này ta vẫn không thể hiểu được.
”
Tần Lam nghe Tần Hồng Sương nói, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Làm bộ làm tịch, dối trá.
“Hồng Sương, đừng nói nữa, lúc trước chúng ta đã từng nói về vấn đề này rồi, ta vẫn không cho rằng A Lam thật sự đã bỏ trốn với người khác, nhưng bút ký tự tay viết này đúng là của A Lam, điều này ta vẫn chưa hiểu được, nhưng cho dù nàng ấy ở nơi nào thì ta cũng hy vọng nàng ấy sống tốt.
” Hạ Nhược Đồng nói.
“Đúng vậy, ta cũng hy vọng như vậy nhưng ta thật sự rất nhớ tỷ tỷ.
”
Tần Hồng Sương lấy khăn tay lau mắt, giống như lau nước mắt.
"Đừng buồn nữa, là ta không tốt, ta không nên nhắc tới đề tài này khiến ngươi đau lòng, đi thôi… Ta mời ngươi đi ăn bánh ngọt.
” Hạ Nhược Đồng thấy Tần Hồng Sương lau nước mắt, vội vàng xin lỗi nói.
“Được, ta muốn ăn hết ba vị.
” Tần Hồng Sương nũng nịu.
“Theo ý ngươi.
”
Hai người trao đổi xong, cầm lấy xong áo lụa Yên La yêu thích lúc đầu, thêm hai chiếc váy lụa khác, chuẩn bị đi xuống, xoay người thì nhìn thấy Tần Lam đứng bên cạnh cầu thang.
Bởi vì Tần Lam đội mũ, cho nên không nhìn thấy mặt nàng, Hạ Nhược Đồng lịch sự gật đầu với Tần Lam, sau đó mới cất bước đi xuống.
Tần Hồng Sương được nha hoàn đỡ đi theo phía sau.
Khóe mắt nàng ta có chút ửng đỏ, hình như vừa rồi thật sự đã khóc.
Đây chính là bản lĩnh của Tần Hồng Sương, giả dối đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng có thể lừa gạt.
Nàng ta đi qua Tần Lam, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng ngay lúc này, Tần Lam đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Hồng Sương…
“A…”
Tần Hồng Sương hoảng sợ, lập tức kinh ngạc kêu thành tiếng.
Hạ