Tần Lam nghiến răng tra hỏi.
Sau khi nói những lời này ra, sắc mặt Tần Hồng Sương thay đổi, đôi mắt nàng ta lập tức trợn to, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Hô hấp như mắc kẹt trong cổ họng.
Nàng ta không ngờ rằng bí mật về sự mất tích ba năm nay của Tần Lam có một ngày lại bị người khác đột ngột nhắc đến.
Gần như là phản ứng theo bản năng, Tần Hồng Sương đưa tay chụp lấy mũ sa của Tần Lam, sự nham hiểm trong đôi mắt không che giấu chút nào, nàng ta muốn nhìn xem, người đã biết bí mật của nàng ta là ai!
Nhưng Tần Lam đã sớm có chuẩn bị!
Trong nháy mắt nàng ta xuất thủ, Tần Lam nghiêng người, ngay sau đó đánh một chưởng về phía Tần Hồng Sương.
Một chưởng này chứa đầy những thù hận và không cam lòng trong lòng nàng, nàng đánh thẳng vào cánh tay Tần Hồng Sương, cả người nàng ta bay thẳng ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, người Tần Hồng Sương đập vào vách tường, rồi nặng nề rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Nguồn năng lượng không thể khống chế trong cơ thể lại như muốn chạy tán loạn đều bị Tần Lam ép xuống.
Lần trước, lúc ở Hội Anh Lâu, khi một chưởng của nàng đánh bay Tạ Chi Quang, nàng lập tức nhận ra sự tồn tại của nguồn năng lượng này, nhưng lúc đó Tạ Chi Quang đã bị nàng đánh đến mức không thể động đậy được.
Tần Hồng Sương lúc này đương nhiên thảm hại hơn nhiều.
Bởi vì nàng xuất ra sức mạnh càng mạnh hơn thì sức nóng trong lòng bàn tay cũng càng rõ rệt.
“Khụ… Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tần Hồng Sương quỳ rạp trên mặt đất, nàng ta cảm thấy toàn thân rã rời, lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội, nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Lam, hận không thể nhìn xuyên qua tấm sa mỏng thấy được dáng vẻ của nàng.
Tần Lam bước từng bước tới trước mặt nàng ta, nhìn nàng ta phun ra một ngụm máu lớn: “Đau không?”
Ta đã từng đau hơn ngươi gấp ngàn vạn lần.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tần Hồng Sương cắn răng hỏi, vô cùng cố chấp với vấn đề này.
Nàng ta không ngờ người trước mắt sẽ đột nhiên ra tay với nàng ta.
Nàng ta làm việc gì cũng luôn khá cẩn thận, nếu không phải ban nãy lúc ở Hội Anh Lâu, mạch suy nghĩ bị quấy rầy, nàng ta cũng sẽ không liều lĩnh tới đây, thế nhưng chuyện của ba năm trước, nàng ta đã dò xét một đêm hôm đó.
Đó là một ngày dông tố, không một bóng người trên đỉnh núi Bắc Sơn, sao có thể có người khác biết được chuyện của buổi tối ngày hôm đó chứ?
Lòng nàng ta hoảng sợ, cho nên mới đi tới ngõ hẻm phía sau này.
“Tần Hồng Sương, ba năm này, ngươi có mơ thấy ác mộng không? Ngươi chẳng những giết đích tỷ tỷ của chính mình, ngươi còn bịa đặt chuyện nàng bỏ trốn cùng với người khác, làm nàng sau khi chết cũng không được thanh thản, phải mang tiếng xấu.
Tần Hồng Sương, rốt cuộc