Nàng ta sẽ mãi mãi không ngờ rằng người đang đứng ở trước mặt nàng ta lại chính là Tần Lam đã chết sống lại.
Bây giờ, nàng ta có rất nhiều thứ tự tin, Tần gia, Lục Hoàng tử đều là sự tự tin mà nàng ta có, vì thế ngay cả nói chuyện nàng cũng có khí phách hơn rất nhiều.
Nhưng những lời nói của Tần Hồng Sương rất chói tai, nó giống hệt một lưỡi dao đang cứa vào trái tim của nàng, mặc dù nàng muốn giả vờ không quan tâm nhưng vẫn không thể khống chế được.
“Tần Hồng Sương, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ lan truyền những chuyện mà ngươi đã làm, ta sẽ để cho người đời thấy rõ bộ mặt ác độc của ngươi, ta sẽ đem tất cả những gì ngươi đã làm với Tần Lam trả lại hết trên người của ngươi.
"
Tần Lam gằn từng chữ, giọng nói rít qua kẽ răng.
Giọng nói của nàng càng thấp xuống thì tay nàng càng siết chặt Tần Hồng Sương, đến khi Tần Hồng Sương bị bóp cổ đến mức mắt trợn ngược, nhìn như sắp ngất, nàng mới nhẹ nhàng buông tay ra cho nàng ta có cơ hội lấy hơi.
Nàng học theo chiêu này của Tiêu Phong Hàn.
Hôm đó, cổ của nàng chính là bị một sợi chỉ vàng quấn lấy, bị hắn nắm trong tay như vậy.
Thì ra, cái cảm giác nắm giữ sống chết của người khác trong tay đúng là tốt thật.
Dựa vào sự thù hận của nàng đối với Tần Hồng Sương, vào thời khắc này nàng hận không thể vặn gãy cổ nàng ta, phanh thây nàng ta thành tám mảnh mới có thể khiến nàng thở phào một hơi sung sướng.
Nhưng vào giờ khắc này, nàng lại phát hiện, khiến họ sống không bằng chết mới càng làm nàng cảm thấy vui sướng hơn.
Thì ra Tần Lam nàng cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
Cuối cùng nàng cũng đã thay đổi!
“Ngươi, ngươi… Rốt cuộc ngươi… Là ai…”
Tần Hồng Sương bị Tần Lam hành hạ đến mức mắt trợn ngược lên nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề này.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam không một chút cảm xúc: “Ta tới tìm ngươi đền mạng người!”
Lời nói vừa dứt, một con dao bổ xuống, Tần Hồng Sương hoàn toàn ngất đi.
Tần Lam đứng dậy, nàng nhìn Tần Hồng Sương đã ngất đi ngã trên giày của nàng, nàng giơ