Một câu nói làm cho Tần Lam trong nháy mắt mất đi suy nghĩ chạy về hướng ngược lại.
Nàng đội mũ sa, từ khi ra khỏi phủ Tướng quân thì không dùng gương mặt thật để người khác biết, nhưng Tiêu Phong Hàn đúng là đã lập tức gọi tên của nàng, chắc chắn là đã phái người theo dõi nàng.
Trong lòng Tần Lam phẫn nộ, trên mặt có vẻ lạnh lùng hơn, nàng cũng không lùi bước, đi hai ba bước tới trước mặt Tiêu Phong Hàn: “Huyền Vương gia, ngài nhận lầm người rồi.
”
Nói xong lời này thì muốn nhấc chân rời đi.
Kết quả chân còn chưa bước ra, mũ sa trên đầu đã bị một sợi roi vàng đánh bay, ngay lập tức lộ ra khuôn mặt của Tần Lam.
Lúc này Tần Lam quay đầu lại, đuôi mắt hiện ra màu đỏ, tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Phong Hàn: “Huyền Vương gia, rốt cuộc ngài muốn thế nào?”
“Lần này không nhận lầm người rồi?”
Tiêu Phong Hàn thản nhiên hỏi.
Tần Lam mím môi, tức giận đến mức hít thở cũng nặng nề.
“Trắc phi của Lục hoàng tử và Quân đại tiểu thư có thù oán sâu sắc gì mà lại đánh người ta thành cái dạng này?”
Tiêu Phong Hàn nhìn thoáng qua trong ngõ hẻm, lên tiếng nói.
Nghe lời nói của Tiêu Phong Hàn thì Tần Lam biết, hắn hẳn là không nghe được đoạn đối thoại lúc đó của nàng và Tần Hồng Sương, dù sao thì đầu ngõ cách giữa ngõ một khoảng cách như vậy.
“Chuyện này hẳn là không có liên quan gì đến Huyền Vương gia ngài, cho nên mong Vương gia hãy xem như là chưa từng nhìn thấy gì cả.
”
Tâm trạng của Tần Lam đã bị quấy rầy, đương nhiên giọng nói không tốt.
Gặp phải Tần Hồng Sương, lại kéo tất cả suy nghĩ của nàng trở về đêm hôm đó, quá đau đớn, cũng quá căm hận.
Tiêu Phong Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lam, chỉ thấy nàng đứng ở trong bóng tối, đuôi mắt ửng hồng, trong mắt lộ ra thần sắc lạnh như băng, nhưng cả người lại lộ ra một vẻ tĩnh mịch.
Nàng thoạt nhìn có chút thê thảm, trên cổ đang quấn một sợi vải mỏng màu nhạt, không cần nhìn cũng biết cái sợi vải mỏng này có hình dáng như thế nào, dù sao hôm qua roi vàng trong tay hắn đã quấn một vòng ở trên đó, trên lòng bàn tay cũng quấn vải xô, trên trán còn có một vết sẹo khác thường, đều là do hắn ban tặng.
A…
Thật là kỳ lạ.
Rõ ràng trước đây khi thấy nhìn Quân Phi Yến, hắn không có bất kỳ hứng thú gì.
Nhưng tại sao bây giờ, tất cả hành động của Quân Phi Yến đều thu hút hắn đi tìm tòi nghiên cứu thêm nữa.
Ngón tay Tiêu Phong Hàn để trên đầu gối, môi mỏng nhếch lên một độ cong rất nhỏ mà không biết có tính là đang cười hay không: “Quân Phi Yến, ngươi coi Bổn vương là người mù sao? Một người lớn như vậy nằm bên kia, ngươi kêu Bổn vương coi như chưa từng nhìn thấy gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Phong Hàn vang lên, ngay cả một chút lên xuống cũng không có.
Nói xong, còn