Tiêu Phong Hàn nói.
Tần Lam mở miệng, vô thức muốn phản bác lại, nhưng nàng nhanh chóng ổn định tâm trạng, suy nghĩ một lúc mới nói: “An hồn lạc là một chất độc khiến người bị thương nặng chết trong lúc ngủ mà không hề hay biết, không màu, không vị, trừ khi kiểm tra máu, nếu không sẽ không thể biết được là đã trúng độc.
Mà ta chưa từng phát hiện bản thân có gì bất thường, điều này cho thấy An hồn lạc ở trong cơ thể ta không lâu.
Vài ngày trước ta bị Vương gia đánh trọng thương, vừa tỉnh lại chỉ mới hai ngày.
Hẳn là có kẻ muốn giết ta, nhưng mạng ta lớn, ta vẫn tỉnh lại được.
Chắc hẳn An hồn lạc này đã tích tụ trong cơ thể của ta đến hôm nay mới nôn ra.”
Tần Lam nói từng chữ trong câu “Bị Vương gia đánh trọng thương”.
Tiêu Phong Hàn không trả lời, Tần Lam cũng lạnh mặt.
Phùng Thần vừa nghe vừa cho rằng chỉ một lúc nữa thôi cả hai người sẽ đánh nhau.
“Quân cô nương phân tích rất đúng.”
Phùng Thần nói để làm dịu bầu không khí.
Tần Lam nhìn hắn ta cười cười.
Tiêu Phong Hàn liếc mắt, môi mỏng khẽ mấp máy: “Trong lúc mê man cũng có người hạ độc, xem ra ngày thường Quân đại tiểu thư đắc tội không ít người.”
Tần Lam nghe Tiêu Phong Hàn nói xong thì nghẹn lời.
Khi còn là đại tiểu thư của Tần gia, tính tình của nàng khá tốt, nhưng sau khi trùng sinh trở về, mỗi lần đối đầu với Tiêu Phong Hàn, nàng đều không khống chế được cơn giận của bản thân.
Lúc này cũng vậy, giọng nói của Tiêu Phong Hàn vừa vang lên, trong lòng nàng đã vô cùng tức giận, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng mà lịch sự đáp: "Không thể sánh bằng Tiêu Vương gia mang độc trong người mười năm được.”
Thế là ánh mắt của Tiêu Phong Hàn lại trở nên sắc như đao kiếm.
Ánh mắt của Tần Lam cũng băng lạnh như sương.
“Khụ, khụ, khụ… Ừm, ngụm máu nôn ra đó của Quân cô nương cũng có thể xem như trong họa có phúc.
Khi Quân cô nương hôn mê, ta đã bắt mạch cho Quân cô nương.
Chất độc còn sót lại trong người đã được đào thải, cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng, Quân cô nương, thuốc của ngươi này, không uống sẽ nguội mất.”
“Đa tạ Phùng công tử.”
Tần Lam đưa tay ra nhận lấy bát thuốc mới chợt nhớ đại công tử nhà họ Phùng còn đang bưng thuốc trong tay, nàng bị Tiêu Phong Hàn quấy rầy nên quên mất.
Tần Lam ngửi qua thấy thuốc này dùng để bồi bổ, điều hòa cơ thể.
Nàng còn ngửi được mấy loại dược liệu quý.
Thuốc đã được sắc xong, nếu nàng từ chối thì có vẻ khác người, nàng đành phải uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
“Đa tạ Phùng công tử.”
Tần Lam cảm tạ Phùng Thần.
“Quân cô nương không cần khách sáo.”
Phùng Thần cười rồi lắc đầu xua tay, một nô bộc tiến lên nhận lấy khay