Giờ phút này gió tuyết nức nở thê lương mà Tuyết Sinh xuất thủ càng thêm hung ác, với thực lực hiện tại thì Luyện Khí ba, bốn tầng đầu chỉ có thể để cho hắn tùy ý mạt sát.
Gió tuyết rất lớn đem gào thét, ai oán, bi phẫn nhấn chìm, một mạch liên sát bảy người, Tuyết Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỗ đó hoả quang chưa tắt, hắn cảm nhận được có mấy cỗ linh lực ba động đang tụ tập, hiển nhiên đối phương chưa biết sự tồn tại của Tuyết Sinh, cũng không nhận ra đồng bạn giờ phút này đã chôn thây dưới tuyết.
Ánh mắt loé lên một tia hung quang lăng lệ, vai áo bị bông tuyết phủ một mảng rất dày, tuyết trắng đem đầu tóc xáo trộn, cả người hắn cùng khung cảnh nơi đây trở nên vô cùng đồng điệu, chìm vào không gian, ẩn tàng một cách tự nhiên.
Tuyết Sinh từng nghe, trong thiên hạ có một cái tổ chức gọi Vận Ách, không phải Dị Tộc, bọn hắn cũng là nhân loại Thiên Công Châu.
Vận Ách xuất hiện từ sau Thái Cổ, chính là tổ chức lâu đời nhất, cũng từng lớn nhất trong thiên hạ.
Thần Linh ngã xuống đem Tinh Khí Thần ô nhiễm nhân gian buộc nhân loại phải lùi sâu vào sườn đông Vô Lượng Sơn khiến cho địa bàn sinh sống bị thu hẹp đáng kể, bởi phía sườn đông tồn tại một cái Thần Bảo có khả năng tiêu trừ Dị Khí, mà chỗ nhân loại sinh tồn ắt xuất hiện văn minh tu hành.
Thần Vẫn Chi Địa bị xưng tụng Thánh Địa, về sau lần lượt ra đời thêm vô số tông môn tổ chức, cộng đồng tồn tại đem cục diện ổn định, trấn áp tà ma Dị Tộc, trấn an nhân tâm.
Trước khi Thánh Địa ra đời thì Vận Ách từng là Chúa Tể Thiên Công Châu, bởi Đạo Lộ của bọn hắn khác biệt cho nên bị nhìn thành Bàng Môn, bọn hắn không dùng linh khí để Luyện Thân, Luyện Khí, Luyện Thần mà dùng chính Dị Khí để tu luyện.
Đạo Lộ trong giới tu hành có trăm ngàn trường phái, việc Vận Ách xuất hiện hay Đạo Lộ khác biệt cũng không có cái gì đáng nói, sở dĩ bị thế gian bài xích là vì tu sĩ hấp thu Dị Khí đến một cái mức độ nào đó sẽ mất đi thần trí, dần dần biến hoá trở thành một loại tồn tại mà người trong giới tu hành gọi Hủ Thi.
Hủ Thi ban đầu không có thần trí, nhưng trải qua thời gian dài ăn thịt uống máu nhân loại mà tự khai thần trí, xét trên mức độ hung tàn thì bọn hắn không hề thua kém Dị Tộc.
Cho nên Thánh Địa dẫn đầu cùng với vô số tông môn cộng đồng trấn áp Vận Ách khiến cho tổ chức kia biến mất khỏi Thiên Công Châu, thế nhưng ở trong dòng chảy lịch sử tàn tích vẫn còn, về sau một bộ phận người tư tưởng lệch lạc chọn đi theo Đạo Lộ của Vận Ách.
Những người lang thang Cấm Khu, sinh tồn ở Biên Hoang, tỷ như Dong Binh, Man Nhân đa phần chính là hậu nhân Vận Ách.
Hiện tại không huy hoàng như ngày xưa nhưng hung uy còn nguyên, cho nên nhân loại đối với nhóm người này vô cùng ghét bỏ, giống như Dị Tộc vậy, không gặp thì thôi, đã gặp nhất định phải diệt trừ.
Mà sở dĩ giới tu hành Thiên Công Châu vẫn để cho Vận Ách có không gian tồn tại là bởi bọn hắn đã mất khả năng uy hiếp, hơn nữa còn đem Vận Ách nhìn thành vật nuôi, mục đích chỉ có một: Để cho tông môn đệ tử có địa phương lịch duyệt, có kẻ thù để chém giết.
Tuyết Sinh dễ dàng nhận ra lai lịch của bọn hắn bởi vì tu sĩ không ăn thịt uống máu đồng loại, phàm là người nhập giới tu hành truy cầu Tiên Đạo đều sẽ bị ràng buộc bởi Đạo Thề Hoành Nguyện.
Trái Đạo Thề, trời tru đất diệt.
Hiện tại Tuyết Sinh đã minh bạch rồi, một lần trùng hợp chính là trùng hợp nhưng nhiều lần trùng hợp chỉ có thể là sắp đặt.
"Khảo hạch vào cửa!" Tuyết Sinh thì thào, trong mắt bắn ra hai đạo quang mang bén nhọn.
Gió tuyết đem hết thảy thanh âm trong thiên địa chôn vùi, mà Huyết Cốc cũng không còn đỏ rực như máu, bị vô số bông tuyết trắng tinh xoa dịu.
Đem Long Xà Kiếm thu hồi, dao găm một lần nữa tái hiện, nếu đã nhận ra đây chính là khảo hạch thì hắn sẽ thực hiện khảo hạch một cách nghiêm túc nhất.
Tuyết Sinh ngẩng đầu, tay cầm dao găm hướng nơi xa đi tới, chỗ kia là địa phương phát ra hoả quang, bước chân của hắn rất nhẹ, gót chân chìm vào trong tuyết, phía sau tảng đá sụp đổ bị tuyết trắng phủ dày đặc, Tuyết Sinh cẩn thận ngồi xuống lặng lẽ quan sát.
Mấy trăm trượng phía trước có một cái lán trại ở dưới gió tuyết không ngừng lắc lư vặn vẹo, mành tre bốn phía nhấc lên đem bông tuyết vung vẩy gào thét đi ngang.
Như hắn dự đoán, bảy, tám cái thân ảnh đang trốn gió tuyết đốt lửa uống rượu, mùi cơm chín toả ra dư ôn, khói trắng lượn lờ trong không gian, chỉ có điều phía trên bếp lửa xiên một thanh thịt nướng, hình ảnh đập vào mắt khiến cho Tuyết Sinh lợm giọng, bởi thứ thịt đang xì xèo chảy mỡ kia rõ ràng là cánh tay người.
Nồi canh bốc khói, mấy người tranh nhau múc, xì xụp húp nước, xương cốt vung vãi bốn phía, còn có một cái đầu lâu nhỏ trơ da cùng tóc đen bị gió tuyết thổi ngang mang đi, theo gió tuyết càng lúc càng lớn đem đầu lâu chôn xuống, giống như không đành nhìn.
"Bảy tên Luyện Khí tầng năm, một người Luyện Khí bảy tầng" Tuyết Sinh thì thào, bỗng nhiên đứng dậy hướng tiền phương bước tới, dao găm trên tay so với gió tuyết càng thêm lạnh lẽo, bước chân của hắn như Miêu như Hồ lặng lẽ tiếp cận.
"Đại ca! Theo thông lệ thì hôm nay La Sát Môn đón tân nhân, không biết mấy huynh đệ ở Hắc Long Đàm thế nào rồi" Một tên trung niên mặc áo bông dày, tóc tai bù xù đang gặm mẫu xương nhỏ, sợi thịt bám vào kẽ răng ố vàng, hắn rót một chén rượu đầy, cung kính đưa cho người ngồi đối diện.
Người kia cũng là trung niên, trên mặt lồi lõm sẹo thịt, nhận lấy