Đi tại trong gió tuyết cũng giống như lữ khách lạc vào sa mặc, mặc dù không đói khát cháy khô nhưng cỗ lạnh lẽo thấu tim này người bình thường nhất định không chịu đựng được.
Hai chân ngập sâu vào tuyết trắng, mỗi bước bước ra đều hết sức nặng nề, cả thế giới hoá thành một tấm áo bông, hàn ý quét ngang đem từng tơ từng sợi nhấc lên, gào thét đập vào mặt, buốt lạnh đau nhức.
Tuyết Sinh biết bản thân vẫn đang ở bên trong Thủy Vực, bởi khí hậu dạng này rất khác ngoại giới, ngoại giới hiện tại vừa vào Hàn Lộ, mà tiết khí Hàn Lộ chưa đủ khiến cho tuyết giáng nhân gian.
Sở dĩ Thủy Vực thường có tuyết rơi là vì ánh nắng không thể xuyên qua tầng sương mù quá dày, nước từ Thủy Vực lại không ngừng bốc hơi, ở dưới điều kiện tương thích tự hình thành nên một kiểu khí hậu riêng biệt
Gió ở mảnh thế gới này cũng rất sắc bén, bởi từng quét qua hẻm núi, đi ngang vách đá, lạc vào động sâu cho nên mang theo hơi thở nặng nề của Vô Lượng Sơn.
Khung cảnh kia thoạt nhìn rất đẹp, bởi nó trắng tinh sạch sẽ không hủ bại điêu tàn như thế giới bên ngoài, có điều, cảnh tuyết chỉ thực sự đẹp nếu một năm vài lần tình cờ đi ngang, cái gì quá quen thuộc dễ khiến cho người ta sinh ra nhàm chán, mà tuyết ở đây hình như là tồn tại vĩnh hằng.
Tuyết đem máu trên dao găm lau khô, cả người như mặc lên một tấm áo tơi màu trắng, lữ khách đi vào mênh mông Tuyết Hải chợt cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé quá chừng.
"Cơn mưa tuyết này không biết bao giờ mới ngưng, trước hết phải tìm một chỗ khô ráo để trú thân" Tuyết Sinh thì thào, lắc lư cơ thể trút bỏ bớt tầng tuyết đang dày nặng trên vai áo, lúc này nước lạnh cũng tràn vào giày da khiến cho lòng bàn chân tê dại mất hết cảm giác, cũng may Tuyết Sinh là tu sĩ Luyện Thể, khí hậu này vẫn chưa đủ ác liệt để cho hắn phải chùn bước.
Không biết bao lâu sau, có thể đã rời khỏi trung tâm Thủy Vực, nơi đây tuyết khá nhạt, không phải từng mảng rớt xuống mà chỉ như hoa vũ, lất phất bay.
Tuyết Sinh bỗng nhiên đẩy nhanh cước bộ, cả người lao về phía trước, mượn động tác này đem cơ thể làm nóng xua đuổi hàn khí đang bao trùm toàn thân.
Mấy chục hơi thở sau cả người đã tìm lại cảm giác, Tuyết Sinh nhíu nhíu chân mày, rụt rụt vạt áo, trong miệng bay ra một đoàn sương trắng, có chút cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy một đêm trôi qua.
Ngày thứ hai đến, đi suốt một đêm cuối cùng Tuyết Sinh cũng nhìn thấy phía xa có một ngọn núi, nơi đây bên sườn Vô Lượng Sơn, là bình nguyên cho nên rất hiếm khi gặp được núi cao.
Ánh mắt chiếu vào đỉnh núi, bên trên rãi rác một vài toà kiến trúc tàn phá, có lẽ rất lâu về trước đã từng là một cái sơn môn, hiện nay đìu hiu, mất đi xa hoa cùng trang nghiêm, lộ ra quạnh quẽ.
Biết chỗ này nhất định có Vận Ách tồn tại, Tuyết Sinh lập tức đem vải thô trong túi khoác lên người, dùng rêu bùn trên đá cọ xát vào mặt biến đổi bộ dạng, dao dăm cũng dắt xuống cổ giày, mà khí tức trên người hắn hiện tại quả thực vô cùng phù hợp, giống hệt Vận Ách.
Hung tàn, lăng lệ.
Kiểm tra một phen, xác định không có bất kỳ sơ suất nào, Tuyết Sinh thở sâu dần dần tiếp cận sơn môn Vận Ách, theo hắn đi tới, từ xa văng vẳng tiếng nói cười náo nhiệt, chỗ này có thủ vệ canh gác nhưng nhìn thấy bộ dạng Tuyết Sinh cùng người trong Vận Ách rất giống cho nên không thèm liếc mắt, mặc kệ hắn bước vào.
Hàng loạt kiến trúc đều bị tàn phá, phía xa là một mảnh tường thành đổ sụp bao quanh ngọn núi, chỉ thấy gạch vụn, ngói mục cùng đất bụi, ở dưới tuyết vũ bay ngang đem nơi đây vẽ thành Tận Mạt, trở nên điêu tàn khó tả.
Bởi đình đài lầu viện đã sụp đổ gần hết cho nên bốn phía giăng đầy lều vải, có người đang nấu cơm, có đi ra đi vào, nhưng bất kỳ ai trong số những người kia, trên thân đều sẽ mang theo một cỗ khí tức hung tàn.
Số lượng không ít, đại khái ba, bốn trăm người.
Đem ánh mắt thu hồi, nhìn về phía xa, nơi đó có mấy chục tên Vận Ách tụ tập một chỗ, từng người đều đang hưng phấn hú hét, thanh âm huyên náo mà trước đó Tuyết Sinh nghe được là phát ra từ chỗ này.
Một cái lồng sắt bị bọn hắn bao quanh, lọt vào chính giữa, hai bên gào thét hưng phấn mà tại trong lồng sắt có tiếng gầm gừ bén nhọn.
Tuyết Sinh nhìn thấy hai tên thiếu niên quần áo tả tơi, gầy như que củi đang lao vào nhau cắn xé, ngón tay của bọn hắn đều bị chặt hết, chỉ có thể dùng miệng để triệt hạ đối phương, như Lang như Hổ, mỗi một nhát cắn xuống sẽ có máu tươi phun ra, thịt vụn ngập răng khạc nhổ vung vãi trên mặt đất.
Trong mắt bọn hắn đều mang theo tuyệt vọng cùng điên cuồng.
Một tên bị đối phương cắn ngập cuống cổ cắt đứt động mạch, máu tươi phun ra như thác, có thể không sống được lâu, lựa chọn lùi lại nép mình vào gốc lồng, đợi cho đối phương lao tới bỗng nhiên nâng tay cụt đánh về phía hạ bộ.
Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, mà hắn như hoá điên, mang theo máu tươi ồng ộc trào ra khỏi cổ chủ động lao về phía đối phương, túm lấy đầu tóc tàn nhẫn há miệng cắn một ngụm.
Răng của hắn đều bị mài nhọn cho nên vết cắn này không thua gì dao cắt, xé xuống một tảng thịt của đối phương, tiếp tục triệt hạ cắn thẳng vào cuống họng.
Có thể sẽ đối diện cái chết nhưng ý chí cầu sinh khiến cho bọn hắn càng thêm điên cuồng.
Dã thú cắn xé nhau ra sao, bọn hắn giống hệt.
Bốn phía phát ra tiếng rống lớn mang theo hưng phấn cùng tàn nhẫn, tất nhiên đám Vận Ách này đang đánh cược.
Tuyết Sinh nhìn thấy hết thảy, mãi cho đến khi một tên thiếu niên mất máu quá nhiều,