Tuyết Sinh quan sát nhập thần, thời gian như sóng, lặng lẽ trôi qua.
Nước biển không phải xanh thẳm như vậy, bờ cát cũng không hề vàng óng như trong cảm nhận, rừng cây âm u ngã bóng vươn cánh tay dài ngoằng bấu víu lên mặt biển.
Tất cả trùng điệp khiến cho khung cảnh ở đây càng nhìn càng thêm phần mục bại, hơn nữa, chỗ này tồn tại quá nhiều Dị Khí, gần như đâu đâu cũng có, từ mặt nước, bờ cát cho đến rừng cây bốn phía.
Dị Khí nồng đậm hoá thành hắc tuyến lặng lẽ xâm thực cắn nuốt vạn vật, không gì có thể xua đuổi được.
Những đống xương nâu xám bị quấn bởi y phục tàn phá phân tán trên bờ cát màu đen, có cái đã phong hoá lộ ra thô ráp, giống như thời gian tồn tại chưa lâu, phía trên vẫn còn dư lại chút ít thịt thối, hấp dẫn ruồi nhặng.
Gió biển thổi vào lướt nhẹ qua đất cát, làm lẫn lộn xương người cùng dã thú, gom thành một nắm mang đi, rải tán khắp nơi.
Khung cảnh đảo hoang tràn đầy âm u tàn khốc chiếu vào trong mắt Tuyết Sinh, chỉ còn dư lại trời chiều một mảnh Xích Hồng Lạc Diệp, lá vàng rơi xuống bờ cát, như không đành nhìn, đem vải tang che đậy đắp lên một nấm mồ.
Đáng tiếc, toà mộ phần này cũng là màu đỏ.
Tuyết Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn đống xương cốt tàn phá ở bốn phía, trong lúc thiên địa đang dần tối hơn, bình tĩnh đặt chân lên đảo đi về phía rừng rậm, thân ảnh của hắn cũng bắt đầu tan biến.
Ngay một khắc bước chân vào rừng rậm, đêm tối như bàn tay to lớn che đậy hết thảy, bầu trời trở nên đen nhánh, tà dương thối lui.
Trong rừng, thân ảnh Tuyết Sinh tựa như một đạo U Linh, tốc độ cực nhanh, di chuyển trên những ngọn cây không hề phát ra tiếng động, ánh mắt như Hồ, mặc dù vẫn đuổi về phía trước nhưng đồng thời cũng tỉnh táo quan sát bốn phía.
Đối với rừng rậm, Tuyết Sinh không xa lạ gì.
Tuy chỗ này là hải đảo không phải rừng rậm Mã Nhạc khi đó, nhưng kinh nghiệm sinh tồn giống nhau, hắn vẫn biết cách để tránh né cùng che đậy, nhất là lúc này phía trên mặt đất xám xịt có vài loài thảo dược mọc hoang.
Một gốc Cốt Diệp Thảo ký sinh trên sọ người, rễ cây đục thủng xương sọ hấp thu tinh hoa dịch não, cảnh tượng kia để cho Tuyết Sinh cảm thấy quen thuộc.
Người trong Doanh Binh dùng Cốt Diệp Thảo điều chế Mê Hồn Tán, nhớ lại, hắn cũng từng đi thu hoạch mấy lần.
Tuyết Sinh chú ý bốn phía, nhận ra có một vùng cây cối sụp đổ, vả lại vị trí đều là gần biển, tạo thành một tuyến đường dẫn vào đảo hoang.
"Tuyến đường này do con người làm ra, dùng để vận chuyển một thứ gì đó rất nặng nề!" Tuyết Sinh thì thào phán đoán, nhìn thấy bên dưới mặt đất có vô số đoạn gỗ tròn, vỏ cây đều trầy xước bong tróc, chứng tỏ từng bị một vật gì đó rất nặng đè lên, coi như con lăn, tác động lực để di chuyển, mà vật kia có lẽ là khối hộp, bởi vì phạm vi bong tróc của vỏ cây tồn tại giới hạn, hai đầu gần như hoàn hảo, tầm ba trượng chính giữa mới lộ ra trầy xước.
Hắn cho rằng vật kia là khối hộp, dài không biết bao nhiêu, nhưng độ rộng đại khái hơn hai trượng.
Tuyết Sinh trầm ngâm, quyết định thuận theo con đường này tìm đến điểm cuối cùng, sau khi phán đoán cẩn thận, tốc độ bỗng nhiên tăng lên.
Nhưng cảnh giác trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, hắn không biết đảo hoang có tu sĩ đi vào hay không, tuy nhiên nhất định tồn tại sinh mệnh trí tuệ.
Khung cảnh ngoài đảo cũng phản ánh sự thật, xác tàu thuyền, thi thể cùng xương cốt.
Giờ phút này âm phong thổi tới mang theo mùi cỏ cây hư thối, Tuyết Sinh hít một hơi, không ngửi thấy trong đó có mùi vị khác, vì vậy không trì hoãn, tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến nửa canh giờ sau, khi bầu trời đã đen tối đến cực hạn, ở gần khu vực dãy núi, Tuyết Sinh nhảy lên, ngồi xổm trên một thân cây, trong mắt hiện ra ánh sáng âm u, ngóng nhìn địa phương cách đó không xa.
Phía trước có mấy gian nhà gỗ tạm bợ, hình như đã từng bị châm lửa đốt qua, lộ ra cháy xém vẫn còn lưu lại hơi nóng.
Một cái bếp lửa vừa mới dập tắt, khói chưa tán hết đang ấp ủ nhiệt độ, tựa hồ còn muốn bùng cháy, rõ ràng có người từng nấu nướng ở đây mới rời đi chưa lâu, mà sọ người cùng xương thú la liệt bốn phía khiến cho Tuyết Sinh liên tưởng đến Thủy Vực, đám Vận Ách tà tu.
"Cam Túc Lộ không thể xuất hiện ở những chỗ ô uế như vậy!" Tuyết Sinh thì thào, ngẩng đầu nhìn lên, phía xa có một dãy núi hùng vĩ.
Nghĩ tới đây, Tuyết Sinh không chần chừ nữa, dùng tốc độ cao nhất xuyên qua rừng cây, một đường không dừng lại chút nào, trong khi di chuyển, linh hoạt quan sát bốn phía, hắn cảm nhận được ở trong bóng đêm bắt đầu xuất hiện một vài cỗ khí tức ẩn tàng.
Sau tảng đá, trên tán cây, thậm chí còn đào cả hố quật để ẩn nấp.
Những người này là tán tu, tu vi vào khoảng Luyện Khí bảy, tám tầng, mặc dù không phải rất mạnh nhưng có thể thấy được trong mắt đều lộ ra tàn nhẫn khát máu.
Mà bọn hắn tự nhiên cũng hiểu rõ hoàn cảnh bốn phía, cho nên lựa chọn một vài ngọn núi nhỏ thấp để trú thân, đối với việc Tuyết Sinh lao tới, cả đám người nhao nhao biến hoá sắc mặt, cẩn thận ngóng nhìn, nhưng thấy đối phương chỉ là đi ngang qua, lập tức thu hồi nhãn mục.
"Đám người này không phải cùng một bọn, có lẽ đều đang chờ đợi thứ gì đó" Tuyết Sinh thì thào phán đoán.
Nhiều người như vậy nhưng chưa nhìn thấy cỗ hơi thở nào mạnh mẽ khiến cho hắn phải e ngại, Tuyết Sinh tin tưởng đảo hoang sẽ không có Trúc Cơ tu sĩ lui tới.
Nhưng hắn không dám phớt lờ, bởi chỗ Tuyết Sinh muốn đến không phải là địa phương này.
Cứ