Thời khắc này toà tế đàn bỗng nhiên chấn động, mặt đất xé rách, quang mang vạn trượng chiếu rọi Thiên Khung, lại có một tiếng cổ chung quanh quẩn thiên địa, chuông này chứa đựng thần vận, hoá thành sóng gợn lan tràn bát phương, giống như có khả năng thanh tẩy vậy.
Dị Khí bốn phía lập tức bị đánh tan, ngay cả d*c vọng, sát niệm của chúng tu cũng bị chấn nát, rất nhiều người nhìn thấy tâm thức của mình bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, tựa hồ có cái gì đó ấp ủ, rốt cuộc cựa quậy, muốn phá kén thành bướm.
Tại chỗ sâu đáy mắt Tuyết Sinh vốn dĩ cất giấu một cỗ sát khí vô cùng vô tận, kia là thứ mà ngày đó Trần Thi Mạn nhìn thấy, nàng quả quyết chỉ Minh Chí Giả mới có thể gánh chịu được bậc ấy sát khí, nhưng lúc này theo tiếng chuông tràn vào đại não, quanh quẩn bên trong, ở những nơi đi qua hết thảy dục tâm ác niệm lập tức tiêu tán, trả lại cho thiếu niên mục quang thanh tịnh.
Có điều sát khí không hề suy chuyển, chỉ bị uẩn dưỡng thành một đoàn tử hoả, đang tại chỗ sâu lặng lẽ đốt cháy.
Sau cùng một thanh âm cổ xưa theo tiếng chuông phản hồi, trọng điệp vang vọng trong thiên địa, không biết từ đâu, không rõ năm tháng, chỉ nghe được hủ bại cùng tang thương.
"Ta sinh ở Cổ U kỳ, ngày Minh Thần chưa mãn đạo, thế nhân gọi Thương Tôn! Ta tử khi Phần Thiên Giới diệt, Nguyên Thần không vào Táng Giới, đem đạo ý của ta chúc phúc Thiên Công Châu! Nhục thân theo Tổ Quy ngao du Vô Tận Hải, tìm người hữu duyên!.
Hôm nay một tia đạo ý bị hậu nhân đánh thức, như vậy, không keo kiệt.
.
Đạo này người hữu duyên nhận lấy, cùng ta kết một hồi nhân quả!
Mặc Diệt Chi Đạo!
Nhất niệm chi gian Thi Sơn Huyết Hải, phù dao trần thế đạp Cửu Thiên!".
Một âm này ở giữa thiên địa nổ tung, truyền vào tai từng người, quét sạch đảo hoang hướng Vô Tận Hải mênh mông thao thiên quanh quẩn.
Thế giới cũng vì nó, vọng hồi đáp trả.
Cuối cùng tiếng chuông đứt đoạn, thanh âm kia cũng bị Vô Tận Hải vùi dập, tế đài bình tĩnh trở lại, quang mang lập tức tán lui.
"Nhất niệm chi gian Thi Sơn Huyết Hải, phù dao trần thế đạp Cửu Thiên!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, hắn nghe không hiểu, có thể cỗ Đạo ý kia quá mức cao thâm, cũng không loại trừ khả năng, người hữu duyên mà Thương Tôn nhắc tới không phải hắn.
Bốn phía chỉ bình tĩnh được một chút, tà niệm, ác tâm chỉ lắng xuống một lúc, rất nhanh theo tôn Đại Xà ở giữa thung lũng di động cơ thể, lập tức mấy trăm đạo ánh mắt nhao nhao biến hoá.
Nhưng lúc này.
Từ bên dưới hố sâu cạnh tế đàn bỗng nhiên xuất hiện linh lực chấn động, một đạo thân ảnh đột ngột lao lên khỏi mặt đất, cả người lượn lờ hắc tuyến, Tuyết Sinh nhìn ra đối phương không phải Dị Tộc càng không phải Vận Ách chi tu, chỉ là ẩn nấp quá lâu cho nên bị Dị Khí nhập thể.
Thời điểm hai chân chạm xuống mặt đất, người kia bình tĩnh di chuyển nhãn mục quan sát bốn phía, đồng thời trên cơ thể xuất hiện hào quang chấn động, ngay tức khắc toàn bộ hắc tuyến đều tiêu tán, lộ ra tướng mạo thanh niên.
Đạo bào màu xám, dáng người cao gầy, diện mục phong thần tuấn lãng.
Mà người kia xuất hiện khiến cho Tuyết Sinh trầm ngâm nhíu mày, hắn đã từng gặp qua đối phương một lần, sau khi lục lọi ký ức.
.
Nhớ lại ngày đó vừa đi vào Mạo Nhi Thành, một tên thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, cướp đoạt mãng xà của hắn, khi đó tu vi đối phương quá cao, Tuyết Sinh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tuyết Sinh từng nói, nếu như sau này gặp lại nhất định một dao cắt đầu.
"Kẻ vượt qua hồng tuyến!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, trong mắt lộ ra lăng lệ, cho rằng thế giới này cũng không lớn như trong tưởng tượng, nhưng thời điểm cảm nhận khí tức của đối phương, Tuyết Sinh lập tức co rút hai mắt, đại não nổ vang một cái.
"Trúc Cơ!! Làm sao có thể Trúc Cơ nhanh như vậy! Ngày đó ở Mạo Nhi Thành hắn tối đa Luyện Khí chín tầng! Mà Vũ Hoá Kinh nói: mười ngày Túc Mệnh, trăm ngày Trúc Cơ!".
Tuyết Sinh kinh dị lẩm bẩm, vốn thấy thế giới này thật nhỏ, nhưng một khắc kia lập tức thu hồi nhãn mục, dẹp bỏ ý định báo thù, cảm nhận của hắn không thể sai được, đạo ánh sáng vừa rồi tuyệt đối là Mệnh Hoả.
Thanh niên liếc mắt khinh thường nhìn ngó bốn phía, giống như hết thảy tồn tại ở đây đối với hắn hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Trên tay thanh niên xuất hiện một cái Linh Đang, tiếng chuông mỏng nhẹ vang lên, Đại Xà đang lim dim hai mắt bỗng nhiên thức tỉnh gầm một tiếng chấn động trời đất.
Cảm nhận được nguy hiểm Tuyết Sinh trực tiếp lùi lại, tránh xa đỉnh núi, nhảy lên một gốc cây cao lớn cháy khô, ngưng thần quan sát.
Đại Xà cũng không công kích đám người bốn phía, theo Linh Đang trên tay thanh niên chỉ dẫn, nó lặng lẽ trườn xuống hố sâu, biến mất bên dưới mặt đất.
Lúc này trong mắt Tuyết Sinh hiện ra tinh quang.
"Con đường từ bãi biển dẫn tới đỉnh núi là do Đại Xà thường ngày lên xuống tạo thành, còn vật hình hộp mà ta suy đoán.
.
Là cỗ quan tài đồng! Hôm trước nhìn thấy trên lưng Tổ Quy thì xích sắt bốn phía đã vô cùng gỉ sét.
.
Mà tên kia dùng Linh Đang điều khiển Đại Xà, giúp hắn vận chuyển quan tài, có thể hắn Trúc Cơ nhanh như vậy cũng là nhờ thứ gì đó bên trong quan tài!".
Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, đối với thủ đoạn của thanh niên, Tuyết Sinh không thể không kinh sợ, nghĩ thầm phải là hạng người thế nào mới dám làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.
Tổ Quy kinh khủng Tuyết Sinh đã từng nhận thức, mà bên trong quan tài còn mai táng một tồn tại thuộc về Kỷ Nguyên trước.
Nếu đổi lại là hắn, Tuyết Sinh chắc chắn không dám đem mạng nhỏ ra chơi