Ta lắp bắp trả lời: "Hắn..
hắn ở Hàn Trung Động."Hắn khóc giống như đang đau khổ lắm vậy, hắn nói:"Vậy thì tốt, nó là đệ đệ duy nhất mà ta có.
Từ lúc ta ở Sơn gia, thấy nó dẫn cô về, ta đã biết nó rất yêu cô.
Lúc đầu ta đã không dám lộ diện, ta thậm chí còn thấy ghét nó vì nó dám giành cô với ta nhưng đến giây phút nó uống thuốc độc tự tử thì ta biết ta nên bỏ cuộc, nên nhường lại.
Bây giờ nó là Quỷ Thiên Vương, cô ghét nó nhưng mà nó yêu cô.
Ta xin cô Hàn Hàn..
cô hãy đối xử tốt với nó, đối xử với nó như một con người.
Ta không muốn mình phải hối hận vì tác hợp cô với nó.
Cô đừng ghét Tiểu Văn nữa, đầu óc của nó đơn giản, khờ khạo thậm chí có thể nói là bản chất của một yêu thú vẫn còn trong nó, Tiểu Văn khờ lắm, ta không biết nó có giống Quỷ Thiên Vương hay không nhưng ta biết nó rất khờ khạo, rất ngu ngốc, nó chỉ biết mỗi mình cô mà thôi, cho nên..
cô làm ơn hãy biết tới nó.
Đừng làm nó đau khổ nữa."Ta hất tay Cảnh Khang ra:"Hắn đau khổ còn ta thì không à? Ai bảo hắn cứ cố chạy theo ta? Ta từng vì hắn làm bao nhiêu chuyện nhưng tới giờ phút ta cần hắn, hắn lại phản bội ta.
Ta không cần hắn!""Ta biết cô ghét nó.
Ta nên sớm tách nó khỏi cô, là ta sai rồi..""Rồi sao? Ngươi đến trước mặt ta chỉ để nói vậy thôi à?""Ta đến để cầu xin cô hãy đối xử tốt với Tiểu Văn.
Nếu cô không đồng ý, thì cũng coi như ta đã nói được tấm chân tình của mình.
Ta muốn về nhà.""Ngươi muốn về phe của Thùy Dung sao?""Không, ta về nhà của ông nội, ta muốn ở đó hành y cứu người, không liên quan tới thế sự nữa."Nói dứt câu, hắn liền lướt qua vai ta rồi bỏ đi, ta lại đột nhiên không thể mở miệng để cản hắn.
Có lẽ hắn nên đi thật, hắn là người hành y, cả đời cũng không thể chỉ chữa cho mình ta.
Điều ta không ngờ là hắn lại nói còn yêu ta, chẳng lẽ chỉ vì đứa đệ đệ khác cha mà hắn lại sẵn sàng từ bỏ tình cảm của mình sao? Quỷ Thiên Vương có gì tốt mà vừa đầu thai đã có nhiều người thân như vậy? Hắn có mẫu thân, có huynh đệ.
Còn ta suốt 12 kiếp và cả bây giờ đến cái họ cũng là do người thiên hạ ban cho là sao? Ta ác độc hơn Quỷ Thiên Vương ư?Cảnh Khang đi khỏi cũng đã lâu, ta vẫn đứng đó nhìn theo hướng của hắn.
Trong đầu ta lại có rất nhiều ký ức cùng Quỷ Thiên Vương ùa về.
Ta nhớ có lần hắn đã hỏi Di Nhi: "Di Nhi, tại sao giết người thì bị gọi là độc ác?"Di Nhi đã trả lời rằng: "Giết người chính là đoạt đi sinh mạng của người khác, mà là con người khi sinh ra ai cũng có ý thức sống riêng.
Tùy tiện kết thúc cuộc sống của họ chính là tội ác."Ta lại nhớ có lần Quỷ Thiên Vương từ bên ngoài chạy vào hang động, lúc ấy ta không còn là Di Nhi nữa mà chính là Linh Hàn cô gái bị móc mắt, Quỷ Thiên Vương đem vào một con cá sống chạy vui vẻ đến chỗ Linh Hàn:"Nàng xem, ta vừa mới bắt cá từ dưới sông nè.
Nàng muốn ăn gì ta nấu cho."Hàn Hàn lúc đó khẽ quay mặt lại với đôi mắt trống rỗng chạm vào tay Quỷ Thiên Vương: "Trả mắt cho ta."Quỷ Thiên Vương mỉm cười hôn lên trán cô: "Chỉ là một đôi mắt thôi mà.
Nàng không thấy ta cũng chẳng sao, chỉ cần chúng ta bên nhau.
Nàng không cần mắt để làm gì, ta chính là mắt của nàng."Quỷ Thiên Vương cả trong quá khứ đến tận bây giờ đều là như vậy, một tiếng là ta, hai tiếng cũng là ta.
Hắn đúng là rất khờ khạo, nhưng đáng tiếc ta lại không cảm thấy thông cảm được.
Cảnh Khang bảo ta đối đãi với hắn như con người.
Ta đã từng coi hắn là người, là do hắn tự biến mình thành con vật mà thôi.
Cảnh Khang đi rồi, điều đó có nghĩa là ta mất một bằng hữu, ta không thể chỉ vì Sơn Tiểu Văn mà mất đi một nhân tài được.
Ta thả một ma linh ra để theo dõi Cảnh Khang.
Vừa xong thì đúng lúc này có kẻ chạy tới, hốt hoảng nói:"Báo! Hàn Trung Động có biến, Quỷ tộc không biết từ đâu tới trước thành rồi."Vừa nghe ta liền đoán rằng là Ma quân dùng binh phù cướp được dẫn binh đi rồi.
Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại tới, đành gạt chuyện của Cảnh Khang qua một bên rồi vội hỏi:"Chúng tới để đánh sao?""Tiểu nhân không biết, bọn chúng không đánh.""Lạ nhỉ?"* * *Và ngay sau đó ta cưỡi hổ tới Hàn Trung Động, gần đến Hàn Trung Động có đi qua một vùng biển, lúc này lại thấy có một con quái vật rắn đang phá thuyền của phàm nhân.
Quái lạ! Dạo này sao lại có nhiều thủy quái như vậy? Ta nán lại một lúc xem thử, nào ngờ đâu phía xa ngoài biển một con thuồng luồng khổng lồ bơi tới.
Hai con thủy quái đó cùng nhau quấn vào thân tàu tạo nên một khung cảnh vô cùng hãi hùng.
Thấy vậy ta mới đáp xuống