"Hàn Hàn, nàng tới rồi."Ta ngồi xổm xuống, đưa tay xuống khung sắt chạm vào sừng của hắn:"Nếu như từ đầu ngươi đồng ý làm tay sai cho ta thì cũng đâu ra nông nỗi này.
Ngươi hối hận chưa? Đáng lẽ ngươi đã mất cơ hội ở bên ta rất lâu rồi nhưng ta vẫn cố chịu đựng cho tới bây giờ.
Ngươi tưởng trước đây ngươi thị uy với ta thì là giỏi sao? Ta chỉ là đang trong ngóng binh phù của ngươi mà thôi, bây giờ không còn binh phù nữa, ngươi vô dụng rồi.
Có muốn đi không?""Ta chỉ muốn ở cạnh nàng..""Được, ta sẽ cho ngươi tiếp tục ở lại nhưng ngươi không có quyền nói bất cứ điều gì trước mặt ta cũng không có bất kì quyền đòi hỏi hay mong muốn chuyện gì với ta.
Ngoài kia có Liêu Kỹ đang chờ, ngươi đi ra đó dùng cách nào không biết nhưng phải khiến hắn đi theo ta, quay mũi giáo về Ma quân.
Ngươi hiểu không?""Ta..
hiểu rồi.
Hàn Hàn, ta..""Ta cấm ngươi gọi tên ta.
Từ nay về sau hãy gọi ta là chủ nhân.
Còn cái tên Tiểu Văn kia, khi trước ta yêu thương ngươi nên đặt, cho dù là Di Nhi hay là Liên Hàn Hàn bây giờ, ta đặt cái tên đó cho ngươi đều xuất phát từ sự yêu thương.
Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy cái tên này không thích hợp với ngươi nữa rồi."Nói rồi, ta nắm tay hắn kéo lên, hắn to lớn vạm vỡ đứng như một tản đá lớn chắn trước mặt ta.
Rồi bỗng nhiên hắn xúc động nói:"Ta vì nàng mà không cần gì cả, cái mạng này ta cũng không cần, nhưng tại sao ta cứ làm sai mãi thế? Làm ơn, nàng nói cho ta biết, ta yêu sai cách rồi sao?"Hắn đã hỏi thì ta xin đáp, ta khoanh tay lại, cao ngạo cất giọng:"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có quyền yêu sao? Ngươi chỉ là một con yêu thú.
Nằm mơ đi! Liêu Kỹ đang chờ ngươi, lo mà nói chuyện với hắn.
Ở đây khóc cho ai xem?"Ta vừa nói xong thì đột nhiên hắn kích động nói, hét lên:"Nàng đến bao giờ mới chịu hiểu cho ta đây? Ta đã không còn gì nữa rồi, ta chỉ còn nàng mà thôi.
Nàng không yêu ta thì ta biết sống sao đây hả? Hàn Hàn..
ta yêu nàng, yêu nàng đến không thể thở nổi nữa rồi, bây giờ không phải chỉ là tám vạn năm của Sơn Tiểu Văn mà là mười mấy vạn năm của Quỷ Thiên Vương, ta mòn mỏi yêu nàng quá mệt rồi!"Ta liếc mắt mà nhìn hắn, lạnh lùng đáp lại:"Mệt thì cứ chết đi.
Chết là hết, không còn đau khổ nữa, không phải yêu ta nữa.
Chết giống như lần trước đi, uống độc dược tự sát đấy."Hắn bắt đầu suy nghĩ rồi buông ta ra: "Phải rồi, ta nên chết.
Nhưng mà không được, ta chết thì cũng không được bên nàng."Ta nhếch môi cười lướt đi qua vai hắn để rời khỏi Thủy lao nhưng vẫn nói lời cuối với hắn:"Phải đó, ngươi chết rồi thì cũng không được ở bên ta.
Nếu như ngươi cứ một mực muốn cái quan hệ yêu đương đó thì sau này cả việc đi theo rửa chân cho ta cũng không có.
Nếu như cứ tiếp tục mấy trò ngu ngốc như đòi chết chung, đốt nhà hay đánh ta thì đừng mơ mộng được ta coi là con người.
Ngươi cứ tìm cách tự đẩy mình ra đi, biết đâu những cách đó của ngươi lại vô tình đẩy ta cho nam nhân khác.
Không biết chừng, yêu yêu hận hận cuối cùng ta lại quay về với Chiến Thần, người ta thường nói tình đầu khó quên mà phải không? Cái gì tới nó cũng tới thôi.
Ha ha ha ha!"Ta đi chừng vài bước thì Tiểu Văn hét ầm lên:"Nàng bảo ta chết rồi lại nói quay lại với Chiến Thần làm gì? Nàng làm vậy làm sao ta yên tâm mà ra đi hả?"Ta quay lại, nhếch môi lên cười:"Ta thích vậy đó, ngươi làm gì được ta? Sau này mỗi lần ngươi nói muốn chết ta sẽ nói như vậy.
Coi ngươi chết thế nào? Ngoan ngoãn làm con chó cho ta, sau này ta vui sẽ cho ngươi liếm chân.
Còn muốn làm chủ, muốn đứng đầu, muốn điều khiển ta thì cứ mơ đi.
Muốn bên cạnh ta thì làm chó là hợp với ngươi nhất rồi.
Phải không?"Nói xong, ta ngạo mạn rời đi.
Biết chắc chắn hắn sẽ đi theo nên ta cứ hiên ngang mà bước đi, ra tới cửa, ta nhìn lại, đúng như ta đoán, hắn quả thật đi theo.
Ta mỉm cười bẻ một sợi cỏ đưa lên miệng ngậm rồi đi tiếp.* * *Một lát sau ta lại lên đài thành, Đại Lục vừa nhìn thấy ta dẫn theo Tiểu Văn liền lập tức chạy tới, tức giận vô cùng nói với ta:"Sao cô dẫn hắn ra rồi?"Ta mỉm cười chạy tới đưa tay choàng qua vai Đại Lục nghiêng nhẹ đầu trả lời:"Ta nói bao nhiêu lần rồi, hắn có tác dụng.
Bớt nóng tính lại, chứ chờ xem ta để hắn phát huy thế nào."Đại Lục nhéo tai của ta kéo lên: "Ta không biết hắn có tác dụng gì nhưng cô mà dám day dưa tình cảm với hắn thì đừng trách ta."Ta xiết xoa kéo tai mình lại: "Đau đau! Buông ra đi, giữ chút mặt mũi cho ta chứ!"Hắn bỏ tai ta ra, dằn mặt ta: "Cô liệu hồn đấy!""Biết rồi mà."Dứt lời, ta lập tức bước tới đá vào chân Tiểu Văn, gắt giọng quát "" Đi nói chuyện đi, đứng đây làm gì? "Tiểu Văn ngó qua nhìn ta một cái đầy ghen tức:" Nàng nói gì với hắn mà đứng gần vậy? "Vừa nghe câu hỏi đó, ta lập tức đá thêm cái nữa vào chân Tiểu Văn:" Đi nhanh! "Lần này hắn nghe lời bước đi ra trước đài thành nhìn xuống đó rồi chẳng nói lời nào cả, thấy vậy ta bước đến gần hắn, hắn nhìn sang ta rồi thở dài.
Liêu Kỹ vừa lúc đó bỗng nhiên quỳ xuống, cả đám binh lính kia cũng quỳ theo.
Liêu Kỹ cất tiếng:" Thần đã hiểu.
Từ nay về sau các huynh đệ ở đây chính là người của Hàn Trung Động.
"Liêu Kỹ nói xong rồi, Tiểu Văn liền quay lại nói với ta:" Vừa lòng nàng chưa? "Ta không trả lời hắn, ta nhìn qua Đại Lục rồi hô to:" Mở cổng thành! "Cổng thành được mở ra, Liêu Kỹ và đám người đi cùng vào thành.
Ta đang chăm chú suy nghĩ thì đột nhiên Đại Lục vỗ vai ta, hỏi:" Cô đi tới đây vậy Trác Liên và Mạt Xuyên thì sao? Cô giao cho ai rồi? "Ta quay người trả lời hắn một cách chạm rãi:" Ở Đan Điểu Thành chắc nhũ mẫu sẽ lo.
Ta không ở lại đây nữa, ta về đây.
"Nói