"Ai chết ai chết? Có đất chôn không? Để ta hỏa tán giúp cho!" Nói xong rồi ta mới nhận ra ở trước mặt mình là cả một đại gia đình lớn nhỏ đang nhìn chằm vào ta.
Đột nhiên lúc này một phụ nữ chạy tới kéo tay ta vào trong:"Cô là đại phu phải không? Mau giúp cho phu nhân của ta đi.
Cô ấy sinh khó rồi."Ta bị kéo tới nổi không nói được lời nào.
Bọn họ đẩy ta vào phòng rồi gài lại.
Ta đập cửa mạnh:"Ta không phải đại phu đâu! Thả ta ra!"Ở phía sau ta đột nhiên có tiếng gọi rất thảm thiết:"Đại phu...cứu con của ta..."Ta vừa quay lại thì cô sắp sinh đó ngất đi.
Thấy tình cảnh như vậy làm sao ta nỡ bỏ đi được.
Ta bước tới, chạm nhẹ vào bụng cô ta:"Ra được rồi, đừng lỳ lợm quá."Đứa trẻ đó đột nhiên lọt chỏm ra ngoài rồi khóc chí chóe.
Ta dùng pháp thuật truyền cho cô ta chút linh lực để cô ta tỉnh lại, sau đó thì bế đứa trẻ lên cắt rốn.
Đứa bé là con gái, ta bế đứa trẻ đó đi ra ngoài, rồi vui vẻ nói:"Là con gái!"Một nam nhân hình như là phu quân của người mẹ chạy vội vào phòng, nước mắt hắn lã chã, hắn ôm thê tử mà khóc:"Thê tử, nàng làm ta sợ quá! Ta sợ mãi mãi không thể ở cạnh nàng nữa."Lúc này ông và bà của đứa bé gái đi lại, người bà bế đứa cháu lên, vui mừng mà khóc còn người ông thì cúi đầu cảm ơn ta:"Đa tạ đại phu đã cứu giúp.
Nhà này không có gì báu đáp, xin nhận của lão một lạy."Ta phủi tay mình, rồi nói:"Lạy nhanh đi để ta còn về."Ông lão đó ngạc nhiên nhìn ta.
Ta biết con người nói lời này cũng là khách khí thôi.
Dù gì ta nhận lạy của bá tánh cũng nhiều rồi, thôi thì bỏ qua cho lão này.
Ta bước chân ra sân, rồi bay đi.Bay đi rồi, ta lại lên núi tiếp.
Ngọn núi ở đây rất lạ.
Gần đỉnh núi có một tản đá lớn hình đầu chim Anh Vũ, ta thấy vậy nên lên đó hóng gió, nào ngờ vừa đứng được một chút thì lại thấy ở trên núi có người đi xuống.
Đó là một bà lão già cả nhưng vác theo một cái túi hình như rất nặng.
Ta định mặc kệ rồi nhưng hình như nợ người phàm nên ta phải ra tay giúp đỡ.Một lát sau, ta cõng bà lão đó lên rồi vác túi đó giúp bà ta xuống núi.
Vừa đi, ta vừa luôn miệng trách:"Tội tình gì mà ta lại khổ thế này? Hôm nay cũng quá nhiều người cần giúp rồi đó.
Là do ta hiền lành chứ không đã ném bà xuống núi cho rãnh mắt rồi."Cõng bà ta xuống núi xong thì trời cũng sập tối.
Bà ta bảo ta đưa đến tận nhà mà nhà bà ta thì ở bên bờ sông bên kia nhưng khổ nỗi cầu gãy rồi, bà ta bảo ta đi đường vòng.
Ta lằng nhằng một hồi rồi quyết định làm việc tốt cho trót.
Vừa đi được một lúc thôi thì đột nhiên bà ta cầm vào cổ ta của ta, xong rồi thì bỗng dưng không muốn ta cõng nữa, bà ta đi xuống, tự cầm lấy túi của mình:"Sau này có dịp ta nhất định trả ơn này cho cô."Nói xong, bà ta liền bước sượt qua ta mà đi, ta vừa quay lại định nhìn thì bà ta biến mất một cách kỳ lạ.
Tiếng côn trùng e e vào tai, ta bỗng nhiên lạnh người:"Không phải ma đó chứ?"Ở hạ giới này một ngày thì ở trên Thiên giới cũng chưa là gì.
Nhưng mà đi cả ngày nay toàn gặp chuyện kì lạ, giống như muốn thử lòng làm việc thiện của ta vậy.
Đi cả ngày cũng không thấy ai chết, ha giới dạo này khác yên ổn, có lẽ ta nên để qua vài hôm nữa rồi quay lại.…Ta trở lại Thiên giới và về Đan Điểu Thành.
Vừa tới nơi, ta vội đi tìm chút gì để ăn, đồ ăn ở hạ giới làm ta mau đói quá.
Vừa tới nhà bếp, ta cẩn thận bước vào để không bị vô cớ ướt mèm nữa.
Nhưng đột nhiên nghe có tiếng chó kêu ứ ứ giống như bị bắt vậy.
Ta ló đầu vào nhìn thử thì thấy Tiểu Văn đặt con chó trắng của ta trên thớt, tay cầm dao chực chặt xuống, hắn la lên:"Ai cho mày cắn đồ của ta? Ngươi trả lại cho ta!"Nhìn thấy cảnh đó, ta vội vã chạy vào nắm tay cầm dao của hắn lại:"Ngươi làm trò gì vậy?"Thấy ta, Tiểu Văn bỏ dao xuống, ngạc nhiên hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"Ta lấy dao từ trong tay hắn ra, bế con chó lên.
Tiểu Văn đột nhiên giận dữ, nói:"Nó cắn giày của nàng đó! Để ta chặt mỏ nó là nó hết cắn bậy."Ta hình hắn bằng nửa con mắt: “Dám động vào chó của ta, ta sẽ giết ngươi.
Mau nấu gì đó đêm lên phòng ta, ta đói rồi.”Nói xong, ta quay lưng bỏ đi.
Một lúc sau, Tiểu Văn bưng bên phòng ta một mâm cơm rồi đứng bên cạnh chờ dọn.Đồ vừa đặt xuống ta liền ăn ngay, ăn xong, đã no bụng ta tranh thủ ngủ một lúc để lát nữa còn đi làm chuyện khác.
Vừa nằm xuống giường, ta bỗng thấy Tiểu Văn ngồi xuống ghế rồi ăn phần thức ăn ta vừa ăn xong còn thừa.
Khá bất ngờ trước hành động đó, ta bật dậy vội cản hắn lại:"Ngươi làm gì vậy?"Hắn hồn nhiên quay lại trả lời:"Ăn cơm, ta đói quá rồi.""Nhưng đây là cơm thừa đó! Ngươi ăn cái khác đi."“Không sao, ta ăn được.”Tiểu Văn không nói gì thêm, hắn vẫn ăn ngon lành.
Nhìn hắn ăn như vậy tự nhiên ta lại cảm thấy hơi ngại.
Hắn có cần phải kiên trì với ta như thế không? Tính tới thời điểm này cũng đã hơn bảy vạn năm hắn theo đuổi ta, một kẻ si tình đến ngu ngốc….Hắn ăn một lượt hết tất cả đồ ăn thừa con lại rồi đứng dậy dọn dẹp mâm đem đi.
Lúc đi ra cửa đột nhiên Cảnh Khang ở bên ngoài xông vào, hối hả nói:"Hàn Hàn! Có chuyện rồi!"Vừa nghe, ta còn chưa biết chuyện gì thì đã bị Cảnh Khang làm cho