Lời nhận sai này ta đã đợi rất lâu rồi, trong lòng ta có chút xúc động nhưng vẫn cố tỏ cứng rắn:"Ta không dám để Chiến Thần nợ mình.
Ta chỉ cảm thấy lạ thôi.
Thê tử của chàng đâu? Con cái chàng đâu? Họ không giúp chàng ư?""Ta không còn mặt mũi nào nhìn họ nữa.
Chiến Thần ta cả đời oanh liệt, chỉ vì một phút không khống chế được tâm ma mà làm chuyện trời đất khó dung.
Bây giờ ta có thể nói một câu ta ấp ủ lâu nay rồi, ta xin lỗi...""Xin lỗi cũng chẳng ích lợi gì? Ta cũng phải cảm ơn chàng, nếu không nhờ chàng, ta cũng không có hôm nay.""Cô hận ta lắm có phải không? Cũng đến lúc rồi...cô giúp ta kết liễu đi, được chết trong tay cô ta cũng thấy thanh thản hơn.""Ông muốn ta ra tay thật sao?""Đúng vậy, giúp ta đi!"Ta dừng lại, lấy Ma Phong ra, Chiến Thần nhắm mắt lại có lẽ là chờ ta ra tay nhưng ta sẽ không làm vậy, ta chỉ dùng Ma Phong thổi một đoạn Trường Sinh khúc.
Chiến Thần lắng tai nghe rồi đột nhiên bật khóc, khi dừng thổi, ta nhẹ nhàng bước tới chạm tay lên vai Chiến Thần, nước mắt ta không thể kiềm lại được nữa rồi, ta nói:"Ta không thể giết chàng.
Năm vạn năm thanh xuân, ba vạn năm không thấy mặt trời không phải chỉ một mũi kiếm là trả hết được.
Ta thà để chàng một đời nhục nhã còn hơn để chàng thanh thản mà đi.
Ta không hạnh phúc thì cũng không cho chàng hạnh phúc.
"Chiến Thần đột nhiên rất xúc động, hàm râu dài và mới tóc đã phai màu cứ bay bay trong gió, ánh mắt ngài ấy hiện lên như chất chứa một nỗi đau cuối đời không thể giải bài.
Có lẽ ông ấy ân hận.
Ta bước đến gần hơn, nhìn vào cái ánh mắt buồn bã kia.
Bấy nhiêu năm rồi lại chứng kiến cảnh người mình yêu ân hận, ta từng rất mong sẽ có ngày này nhưng giờ sao thấy xót xa quá.
Không muốn nhìn ngài ấy đau khổ, ta nói chậm và rõ ràng từng chữ:"Nếu được, chàng có muốn đi với ta không? Ta sẽ giúp chàng rời khỏi đây, cho chàng một tuổi già an nhàn."Ngài ấy khẽ lắc đầu:"Ta sống là ở đây, chết cũng ở đây.
Giang sơn Thiên tộc trải dài tứ hải là do Mạc gia đỗ máu mà dành.
Đời này ta đã giữ trọn nó, ta giữ được chữ tín, chữ nghĩa nhưng lại bỏ mất chữ tình.
Một kiếp lạc nhau, ngàn vạn năm không thể gặp lại, duyên phận tàn rồi, danh lợi cũng đi rồi, nghĩa cũng trọn rồi, ta muốn an nghỉ để cho hồn phách bay khắp tứ phương được nhìn nhắm những thứ trước nay ta không để ý tới.
Ta sống đã đủ rồi..."Ngài ấy lại từ chối ta rồi, tim ta càng thổn thức:"Đã vậy thì ta cũng không còn nói gì nữa.
Sau này chết rồi thì đừng đi vội, chờ ta cùng đi.
Tình cảm một thời tuổi trẻ không thể nói bỏ là bỏ.
Không còn tình thì vẫn còn nghĩa, ta vẫn cảm ơn chàng đã nuôi dạy ta.
Kiếp sau có duyên phận...sẽ gặp lại nhưng mong là không phải yêu.
Tới giờ ta đi rồi, tạm biệt..."Ta nói đến đây Chiến Thần mới hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn ta, gương mặt hốc hác tiều tụy, mái tóc bạc cùng vài nếp nhăn làm ta thương xót.
Ánh mắt của ngài ấy đầy sự lưu luyến:“Đừng đi!”Nghe hai tiếng này lòng ta rất vui nhưng cũng nặng nhọc, có lẽ vì còn yêu nên ta yếu đuối, ta ôm chầm lấy Chiến Thần, tựa đầu vào ngực chàng, nức nở:“Cuối cùng chàng cũng chịu nói muốn ta ở lại cùng chàng rồi.
Ta chỉ chờ một câu này mà thôi.
Chiến Thần, sao chàng ra nông nổi này, chàng làm gì sai sao?”Chiến Thần đáp:“Thiên đế đã dấu thì chính là chuyện cô không nên biết.
Hôm nay ta chờ cô đến là để gặp mặt nhau lần cuối, đời này chúng ta đã nợ nhau quá nhiều rồi.”“Chàng cũng biết là chúng ta nợ nhau sao?”Nói xong câu này, hai ánh mắt của ta và ngài ấy chạm nhau, dù ngài ấy đã già hơn trước rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn như thế, ta vẫn không kiềm được lòng trước ngài ấy mà tiến tới ôm cổ nhón chân hôn lên đôi môi khô cằn đó.
Trong lúc hôn, ta cảm nhận được ngài ấy cũng muốn, ta cũng nổi lên một chút ý nghĩ da thịt.
Sau một hồi hôn nhau, có lẽ cả hai đều muốn.
Chiến Thần bỗng trở nên rất mạnh mẽ, ngài ấy tự thoát khỏi xích trói, rõ ràng ngài ấy có thể thoát ra nhưng chỉ là cố tính để bị bắt mà thôi.
Khi vừa thoát khỏi dây xích, Chiến Thần ôm lấy ta một cách rất vồ vập rồi kéo ta đến sau cột to ở sau lưng.
Ta vô cùng bất ngờ, lúc còn chưa kịp định hình thì ngài ấy đã kéo vai áo ta xuống và hôn lên đó.
Hành động của Chiến Thần làm ta hơi sợ, ngài ấy rất vồ vập, rất mạnh tay, ta muốn dừng lại một chút để bình tĩnh lại nhưng ngài ấy không cho phép.
Đến một lúc, Chiến Thần dừng lại rồi bỗng hôn lên vành tay của ta, thỏ thẻ:“Hàn Hàn, ta yêu nàng.”Nghe được câu đó, tim ta và cả cơ thể này đều muốn dâng trọn cho người đàn ông với mái tóc bạc này, ta không kiềm chế được mình nữa, bất chấp tất cả mà trao trọn vẹn cho ngài ấy.
Và cứ thế, ta và Chiến Thần đã bên nhau ở cái nơi chết chóc của bao chúng tiên tội lỗi, nơi mà bắt đầu sự chia ly hơn mười vạn năm của ta và Chiến Thần.
Sự dịu dàng đó vẫn còn trong từng hành động nhưng hoàn cảnh không còn như xưa nữa rồi….Sau khi ân ái, Chiến Thần giúp ta mặc lại quần áo, ngài ấy nói với ta một cách rất dịu dàng:“Bây giờ nàng trở về hãy sống theo ý của nàng.
Ta sẽ ở lại đây chịu tội của ta, nhưng nàng hãy nhớ, từ giây phút này cho dù có thế nào ta cũng sẽ ủng hộ nàng, cũng sẽ yêu nàng.”Ta nhìn vào mắt ngài ấy, nhận ra rằng tim ta chẳng còn dành trọn cho con người này nhưng vẫn dựa vào lòng ngài ấy và bỗng chốc trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ:“Chàng không đi cùng ta sao? Ta muốn chúng ta mãi bên nhau.”Chiến Thần