"Ta có thể giúp cô nhìn lại được, cô có muốn ta giúp không?"Cô nhíu mày tỏ ra khó chịu cản tay ở đùi của hắn, hắn lại bật cười đưa tay lên mắt cô thi triển một chút năng lực làm cô cảm thấy có chút gì đó khác lạ.
Một lúc sau, Ma Phong lại nói:"Được rồi, mở mắt ra đi, đây là quà ta cho cô."Cô nghe lời hắn mở mắt ra, luồn ánh sáng tưởng như không bao giờ trong đời có thể nhìn thấy nữa bỗng nhiên lại quay về.
Gương mặt của Ma Phong ngồi trước mắt dần hiện lên từ từ và đến một lúc ổn định, cô nhìn thấy rõ toàn bộ gương mặt đó nhưng cô suýt không tin vào mắt mình.
Là Chiến Thần! Cô hốt hoảng đưa tay chạm vào mặt Ma Phong, trong lòng tự hỏi có phải mình bị ảo giác hay không? Thấy cô như thế hắn liền mỉm cười, nói:"Đây thật là cơ thể của Chiến Thần, hơn 3 năm trước ta đã trộm nó từ lăng mộ.
Đẹp lắm phải không? Ta biết cô sẽ thích mà."Càng nhìn gương mặt thân thương ấy cô càng không cầm được nước mắt, mặc dù biết bên trong cái xác này là Ma Phong nhưng cô không cách nào kiềm hãm được sự yêu thương, xúc động trong mắt mình cả, cô bất giác ôm chầm lấy hắn mà khóc.
Nhận được cái ôm từ cô, Ma Phong bỗng chốt cảm giác được một chút gì đó yêu thương mà trước giờ hắn chưa từng nhận được, hắn thử chạm tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, môi hắn cười vì hạnh phúc:"Đôi mắt này là đôi mắt của con yêu thú mà Miêu Quân cưỡi năm xưa ta lấy.
Cô còn nhớ nó không? Tuy là mắt của yêu thú không giống người nhưng ta chỉ có thể cho cô đôi mắt này thôi.
Ta cứ tưởng khi thấy ta cướp xác của Chiến Thần cô sẽ giận chứ, không ngờ cô lại xúc động như vậy.
Nếu còn yêu Chiến Thần nhiều thế vậy thì cứ ở lại bên ta đi, dù ta không phải ông ấy nhưng cũng có thể thay thế.”Hàn Hàn bây giờ đã bị nổi ân hận năm xưa làm cho mờ mắt rồi, cô chỉ muốn ôm mãi cơ thể thế thân này để khóc cho mối tình cố chấp trong lòng từ thời niên thiếu.
Ngần ấy năm Ma Phong theo cô nên trong lòng hắn cô cũng có một vị trí quan trọng, nhìn cô khóc hắn cũng im lặng lắng nghe mà bỏ qua ý định xấu xa ban đầu…Cùng lúc ấy, Tiểu Văn được biết tin cô một mình tìm Ma Phong nên đã đi tìm cô.
Hắn sợ cô không cứu được con gái mà còn bị đánh bị thương nên không yên tâm ngồi ở nhà chờ đợi.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, dùng mọi cách mới dò ra được luồn ma khí của Ma Phong ở đâu mà đi tìm.
Lúc Tiểu Văn đến nơi thì cũng là lúc Hàn Hàn và Ma Phong ôm nhau trên giường, ở ngoài động khi đó bỗng vang lên tiếng của Tiểu Văn nói lớn:“Ma Phong! Ngươi mau ra đây!”Âm thanh đó làm cho Hàn Hàn giật mình vội buông Ma Phong ra lau nhanh nước mắt, nhưng ấy giờ hắn không hề muốn cô đi, hắn níu tay cô lại, nói:“Ta vẫn chưa trao đổi với cô mà.
Cô không cứu con gái sao?”Hàn Hàn nhìn vào mắt hắn với một ánh mắt tha thiết muốn dùng nó để làm hắn thay đổi ý định.
Ma Phong tuy độc ác nhưng lại có phần mềm lòng, chỉ được một lúc hắn đã yếu lòng mà chọn tha cho cô.
Hắn đứng dậy, khẽ nâng nhẹ cầm cô lên, nhìn và nói:“Cứ xem như vì niệm tình xưa mà ta bỏ qua cho cô.
Nhìn cô xanh xao, yếu ớt thế này chẳng cũng không chịu nổi.
Nếu cô đã không muốn cùng ta tiếp tục tranh đấu thì hãy dành thời gian nhiều hơn cho mình đi.
Cô đừng quên, khi cô cắt đứt quan hệ với ta, thọ mệnh của cô sẽ không quá hai năm.
Hai năm ngắn ngủi nên đừng lãng phí.”Nghe hắn nói Hàn Hàn bỗng giật mình, cô đã quên đi cái quy tắc kia từ lúc nào rồi, bây giờ được nhắc lại cô mới chực nhớ ra.
Nội tâm Hàn Hàn dần trở nên trống rỗng, hai năm thọ mệnh cuối cùng nhưng giờ cô chỉ còn hơn một năm để sống, con cái cũng chỉ vừa mới gặp lại mà thôi.
Ngày trước vừa tỉnh lại cô mong mình mau chết nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại sợ hãi rồi.
Giữa lúc cô đang đắm chìm trong nhưng suy nghĩ mông lung thì Tiểu Văn xông vào tới nới.
Điều đầu tiên làm Tiểu Văn ngỡ ngàng chính là sự hiện diện của một kẻ quá giống Chiến Thần ở ngay bên cạnh cô.
Hai mắt hắn mở to, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, miệng lấp bấp nói:"Chiến…chiến thần…Không phải ông chết rồi sao?”Nhìn thấy Tiểu Văn vào hai người họ liền buông nhau ra, cả hai tự khắc tránh ánh mắt của nhau.
Tiểu Văn chứng kiến cảnh tượng đó từng giây làm tim hắn đau nhói, hắn là người nhạy cảm, cho dù không biết người có ngoại hình y hệt Chiến Thần là ai nhưng thông qua ánh mắt của Hàn Hàn hắn có thể nhận ra rằng cô còn tư tình vẫn chưa bỏ được.
Căm phẫn trong lòng, Tiểu Văn chỉ kiếm về phía Ma Phong, hỏi:“Ngươi là ai? Ngươi có phải là Chiến thần sống lại không? Nói!”Ma Phong nhếch môi cười một cái, mắt liếc qua nhìn Hàn Hàn rồi nhìn lại Tiểu Văn, nâng cao mặt trả lời:“Ta không phải Chiến Thần, ta là Ma Phong.
Ngươi tới đây để làm gì? Muốn gây chiến với ta sao?”Nghe Ma Phong nói điều này Tiểu Văn mới bắt đầu nhìn qua quan sát kỹ Hàn Hàn hơn và hắn cũng nhận ra mắt cô có thể nhìn thấy đường lại rồi.
Tuy rằng bây giờ hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng lại biết rằng mình không nên hỏi quá nhiều lúc này.
Cố gắng bình tĩnh lại, Tiểu Văn đi tới kéo Hàn Hàn về phía mình rồi lấy tâm thế chuẩn bị đánh nhau, nghiêm nghị nhìn Ma Phong, hỏi:“Mạt Xuyên đang ở đâu? Giao con bé ra nhanh nếu không đừng trách ta.”Ma Phong kiêu ngạo đáp lời: “Ta không giao đấy, ngươi có giỏi thì xông vào.”Vừa nghe dứt câu đó, Tiểu Văn liến nắm chặt kiếm lao vào tấn công Ma Phong.
Hai người họ đánh vỡ tung hết thẩy đồ trong động rồi phá động ra bên ngoài tiếp tục đánh nhau