Họ có một ngày vui chơi chẳng màn thế sự trong cảnh thiên nhiên tươi đẹp đó, mãi đến đi mặt trời lặng họ mới tụ hợp cùng nhau dưới đống lửa ngồi nướng xiên thịt mà Trác Liên đã chuẩn bị đem sẵn cho buổi tối.
Màn đêm buông xuống và mùi thịt thơm ngát càng xông lên cánh mũi, mỗi người ngồi vây quanh đống lửa đều có một xâu thịt riêng của mình nhưng con bé Mạt Xuyên cứ khư khư đòi ăn xâu thịt của Trác Liên.
Trác Liên chiều muội muội nên ngồi đút cho con bé ăn từng miếng một.
Nhìn thấy hai đứa con của mình thân thiết với nhau, Hàn Hàn vui lòng mỉm cười chỉ cần nhìn chúng thôi không cần ăn gì cũng no rồi.
Trong khi đó, Tiểu Văn ngồi riêng rẽ ra giữa gia đình họ lại cảm thấy rất tuổi thân, hắn cắn xiên thịt nướng nhưng mắt cứ hướng nhìn vào hai huynh muội Trác Liên đang vui vẻ với nhau, buộc miệng hắn lại cất giọng nói mấy câu:“Nếu mà năm 5 vạn tuổi ta có con gái thì giờ chắc cũng lớn bằng Mạt Xuyên rồi.
Nhìn hai đứa huynh muội yêu thương nhau thích ghê, ta cũng muốn có một trai một gái như vậy.”Mạt Xuyên nghe hắn nói vậy liền vội đáp lại ngay:“Muốn có con sao thúc không cưới vợ đi, nữ nhân trên đời không thiếu, ai cũng có thể sinh con cho thúc mà.
Tại sao thúc cứ đâm đầu khư khư vào mỗi mẫu thân của ta vậy?”Tiểu Văn chỉ biết cười cho đỡ gượng rồi vừa ăn thịt vừa nói:“Hàn Hàn là mục đích sống của ta, ta không bỏ được.”Nói xong, hắn liếc nhìn qua xe Hàn Hàn có biểu cảm gì hay không.
Không ngờ cô vừa nghe hắn nói thế vẻ mặt có chút khó chịu, chẳng những không nhìn hắn lấy một cái mà con ngồi xít xa hắn thêm một chút.
Tiểu Văn chạnh lòng cũng không còn vui vẻ nổi nữa, chỉ biết ghì đầu ăn cho xong.Đến khuya, hai huynh muôi Trác Liên ngủ trong hang động đã say, Hàn Hàn trằn trọc nằm ngủ cạnh hai đứa con không ngủ được mà ngồi dậy.
Cô dịu dàng nhìn qua hai đứa con, Mạt Xuyên đang nằm giữa cô và Trác Liên, nhưng đứa con trai này của cô quả thật giống cha như đúc làm cô cứ nhớ tới Đại Lục mãi.
Bây giờ cô chỉ ước rằng Đại Lục còn sống và người đàn ông năm bên cô là hắn.
Vuốt ve gương mặt của hai đứa trẻ, Hàn Hàn rơi lệ, khẽ hôn lên má của từng đứa rồi cô đứng dậy bước khỏi hang động.
Cô đi lang thang dạo chơi giữa đêm vắng, cảnh vật xung quanh gió lộng cỏ xanh mát rượu, cô đến thác nước rồi đứng ở đó nhìn đom đóm bay trong các bụi cây.
Trong lúc cô mải mê ngắm nhìn hoa cỏ thì Tiểu Văn từ đâu đã đi đến đứng ở sau lưng cô, nhưng hắn không dám lên tiếng chỉ âm thầm ngắm nhìn cô mà thôi.
Chừng một lúc lâu sau, Hàn Hàn quay đầu lại nhìn quay trở lại hang động thì bất gặp Tiểu Văn.
Vừa thấy hắn cô đã vội lãng tránh coi như không thấy mà đi hướng khác.Tiểu Văn cầm lòng không được liền chạy tới chặn lối đi của cô, hắn hỏi“Ta làm nàng giận à? Sao lại tránh ta?”Hàn Hàn không phản ứng chỉ đứng yên một chỗ nhìn vào mắt hắn mãi.
Khung cảnh xung quanh hai người càng lúc càng nhiều đom đóm, thứ ánh sáng đẹp đẽ đem lại cảm giác rất yên bình.
Đứng nhìn cô như thế này, Tiểu Văn tinh mắt nhận ra một phần tóc mai bên tai cô đã điểm một chút bạc màu, có nhiều sợi tóc bạc dài.
Điều này làm hắn hoảng sợ, hai chân không muốn chần chừ chờ đợi thêm nữa, hắn đi tới ôm chầm lấy cô.
Hàn Hàn bất ngờ mở to mắt ra, vòng tay của hắn càng lúc càng xiết chặt như muốn giữ mãi cô trong lòng hắn, hắn cất giọng trầm ấm nói lời thật tâm nhất của mình với cô:“Trước đây ta là kẻ nông nổi, đã từng làm rất nhiều chuyện khiến nàng ghét ta.
Bây giờ mọi chuyện đã qua cả đời, ta chỉ cầu xin nàng hãy tha thứ, cho ta một cơ hội ở cạnh nàng ngày đêm không rời, chăm sóc nàng đến khi răng lông đầu bạc.
Có được nàng là mơ ước cả đời mà ta theo đuổi, nếu đời này lại vụt mất nàng thì ta chẳng còn lý tưởng gì để sống nữa cả.
Nàng tha thứ tất cả cho ta, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”Trong lòng Hàn Hàn vô cùng khó quyết định, bao năm qua cô đã biết hắn với cô là chân tình nhưng đời này của cô sắp tận, cô không muốn cho ai thêm hi vọng rồi phủ phàng cướp mất đi.
Đại Lục mất đã lâu, Chiến Thần cũng không còn, tim cô cũng đã chết, chẳng còn nhét thêm được ai vào con tim chi chít tổn thương của mình nữa.
Tiểu Văn vẫn giữ cô trong vòng tay mình nhưng là giữ một cái xác không hồn, hắn hôn nhẹ lên mái tóc đã điểm vài sợi bạc của cô, cảm xúc dâng trào thành giọt nước mắt rơi xuống.
Ấy thế mà giờ Hàn Hàn đã không còn trẻ nữa, có lẽ thọ mệnh sắp tận nên cơ thể cũng sẽ dần thay đổi, điều gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.
Hàn Hàn không xô hắn ra một phần là vì tâm đã vững như bàng thành không gì lay chuyển được, cô biết hắn chỉ cần cô cho một điều nho nhỏ thôi cũng sẽ vui mừng mà cảm tạ.
Hôm nay cho hắn ôm vào lòng, cô không mất gì như lại được một chút hơi ấm xoa dịu cơ thể lạnh lẽo.
Tiểu Văn cứ ôm cô như thế không mỏi, nhưng lát sau cảm xúc càng dâng lên làm hắn muốn hôn môi cô.
Hắn đưa đôi môi thiếu thốn tình yêu của mình chạm lên môi cô, một chút hương đêm lãng mạn đưa đẩy làm họ quên mất thực tại, không biết từ khi nào đã cùng hòa vào nụ hôn đấy.
Nụ hôn nồng nàn này giống một thứ xoa dịu vết thương hơn là một thứ kết quả của cảm xúc.
Ở trên đời không phải cứ hôn môi nhau là yêu, đôi khi đó là cách để những trái tim tổn thương tạm thời quên đi đau đớn….
Nụ hôn dần qua đi, hai đôi môi khô cằn nay lại thêm chút đỏ mọng.
Mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Tiểu Văn như còn muốn đi xa hơn nhưng Hàn Hàn đã vội đẩy hắn ra định rời đi.
Hắn lo sợ vội kéo cô lại, không ngừng cầu xin:“Đừng đi, ở lại với ta đêm nay đi.
Ta chỉ xin nàng lần này thôi, coi như là nguyện vọng cả đời của ta đi.”Hàn Hàn không đắng đo gì với lời cầu xin của hắn,