Mấy ngày sau.Khuya hôm đó ta cùng Đại Lục và những tướng quân khác bàn quân sự.
Bàn đến tận nửa đêm, ta và Đại lục chăm chú nhìn vào bản đồ để đưa ra chiến lược đánh.
Lúc này gần quyết định xong thì đột nhiên có một ngọn gió ùa mạnh vào làm tắt hết nến trong trại, ta theo bản năng tự vệ mà rút hờ kiếm phòng bị, những tướng quân khác thì vội dùng phát thuật của mình thắp nên bên cạnh mình lên.
Chẳng bao lâu sau trai lại sáng đèn, bấy giờ bỗng nhiễn ở giữa chỗ nghị sự xuất hiện một Sơn Tiểu Văn đứng hiên ngang đó.
Ta còn chưa hết ngỡ ngàng thì Đại Lục đã bước lên trước mặt ta lớn tiếng nói chuyện với Tiểu Văn:"Ngươi đến đây làm gì? Người đâu, máu bắt hắn lại!"Ngay tức khắc, những vị tướng quân bên dưới rút kiếm đồng loạt kề vào cổ Tiểu Văn, nhưng hắn không hề nao núng mà bình tĩnh mỉm cười nhìn ta, nói:"Nửa đêm ta chợt nhớ đến nàng, ta không ngủ được nên mới đi tìm nàng đây."Ta đã cạn lời với sự cố chấp của hắn từ lâu, giờ chả thèm nói chuyện với hắn nữa, ta hất ra ra hiệu cho phép bắt hắn rồi ngồi xuống ghế uống trà.
Ngay sau đó, Tiểu văn bị người của ta bắt lôi đi nhưng hắn vẫn cười rất vui vẻ.
Đợi khi hắn đã đi rồi ta lại cùng các tướng quân bàn cho xong chuyện.
Mãi mê bàn bạc, đến khi kết thúc thì rời cũng đã gần sáng.
Quyết định xong mọi kế hoạch, ta không quay trở về phòng ngủ với Đại Lục mà leo lên mái nhà nằm chợp mắt một lát.Đang nằm lim dim mắt sắp ngủ thì đột nhiên từ phía rừng trúc ở ngọn núi bên kia phát ra một thứ ánh sáng rất kỳ lạ.
Nhìn thấy nó ta lập tức đứng dậy, sợ là có mai phụ của quân giặc nên ta bay qua đó kiểm tra tình hình.Khi ta đến nơi có ánh sáng của phát ra, nơi đó đột nhiên lặng thin không chút tiếng động.
Rừng trúc gió lạnh buốt, sương mù mịt trước mắt, ánh trăng mờ nhạt lướt qua tán lá.
Ta cẩn thận rút kiếm ra đi chậm rãi quan sát xung quanh, vẫn thấy nơi này có chút kì lạ.
Đi được một lúc, ta đang tập trung cao độ thì đầu ta đột nhiên đau xoáy vào hai thái dương, ta ôm lấy đầu ngồi xuống không hiểu tại sao bây giờ ta lại bị như vậy, đau đến như nghiền nát sọ não.
Cơn đau đầu này làm ta thấy khí trời buốt giá hơn bao giờ hết, mồ hôi lạnh toát ra lã chả.
Ta vỗ lên đầu mình mấy cái, tức giận mà nói:"Bao giờ chết thì chết, đừng đau thất thường như vậy cái đầu chết tiệt này!"Ngay lúc đó ta chợt nghe có tiếng động, vừa quay lưng thì thấy Tiểu Văn đang đi đến, trên tay hắn cầm theo một thanh kiếm sắt, hắn hỏi bằng một giọng nhỡn nhơn:"Nàng đau đầu sao?"Ta lập tức nén đau đứng dậy, bấy giờ vừa đứng lên ta đột nhiên chóng mặt, tối sầm cả mặt mũi.
Tiểu Văn vội chạy tới đỡ lấy ta, trên môi hắn nở một nụ cười rất bí hiểm:"Vậy là ta đã thành công rồi.."Hắn nói thành công cái gì vậy? Ta nghe không hiểu liền lập tức đẩy hắn ra nhưng hắn lại kéo ta lại rồi hôn lên trán ta.
Ngay giây phút đó, ta đột nhiên cảm nhận được có một luồn khí cực mạnh truyền vào người, đầu ta bất chợt hết đau hoàn toàn.
Hắn đã dùng cách gì làm đầu ta hết đau vậy? Ta đảo mắt qua nhìn hắn một cách đầy ngờ vực, hắn lại mỉm cười, nói:"Nàng hết đau rồi có phải không? Nếu sau này nàng còn đau đầu thì cứ gọi ta đến.
Trên đời này chỉ có ta mới có thể trị cơn đau đầu này của nàng."Cảm thấy hắn đã làm chuyện xấu với ta, ta đẩy hằn ra rồi tát cho hắn một bạt tai, quát:"Là ngươi hại ta có phải không? Nguyên nhân ta đột nhiên đau đầu mà trước giờ không hề có là do ngươi làm có phải không hả?"Hắn quay mặt lại sau cái tát của ta, miệng liền phun ra một chút máu, trông hắn bây giờ có chút khó chịu rồi nhưng hắn lại cười, nụ cười càng thêm phần ma mị:"Phải, là ta.
Trong lúc ta tự sát, cứ tưởng như đã chết, ta đã nghe một giọng nói.
Hắn kêu ta hãy luyện một cầm thuật, chỉ cần luyện xong cấm thuật này và nghĩ tới nàng, thì nàng nhất định sẽ bị những cơn đau đầu ập đến.
Và chỉ có mình ta mới có thể giúp nàng, nàng sẽ phải nghe lời ta thôi.
Nếu không nghe lời, nàng sẽ chết dần chết mòn."Nghe xong ta đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
Ta đã vướng vào một kẻ yêu đương mù hoán đến điên khùng tà ác rồi.
Mặc dù rất e ngại cơn đau đầu này nhưng ta sẽ không để hắn thấy ta sợ.
Ta bật cười:"Ha ha ha ha..
Ngươi tin ta sẽ chết vì cơn đau đầu cỏn con này sao? Người nhìn mặt trăng đi, mặt trăng đó chính là ta.
Khi nào ở đây là Cửu Trùng Thiên không có trăng thì ta mới chết."Ta nói như vậy là bởi vì Cửu Trùng Thiên không lúc nào là không có trăng cả, nếu không có trăng thì nhất định là có đại họa.
Thấy hắn có vẻ rất bất ngờ về sự ngạo nghễ của ta nên ta thừa thế nói tiếp mong hắn tỉnh táo lại:"Đời này của ngươi còn dài, đừng chỉ tập trung tình cảm cho ta, hãy tập tìm hiểu nữ nhân khác.
Tuổi trẻ hay yêu thường khờ dại, suy nghĩ cho thấu đáo rồi hẵng làm.
Ngươi hại ta thì ngươi cũng đau khổ."Nghe ta nói hắn đột nhiên đổi thành một ánh mắt đầy lưu luyến, thâm tình:"Hàn Hàn, nàng thừa biết ta chỉ cần nàng mà.""Đừng nói, suy nghĩ cho kĩ.
Ngày mai ta ra trận rồi, nếu ngươi thật sự yêu ta thì ừng làm phiền ta nữa.
Chắc ngươi cũng không mong ta sẽ chết."Nói rồi ta lập tức quay lưng lạnh lùng bước đi lướt ngang vai hắn, Tiểu Văn vẫn nhìn ta thâm tình như vậy, những ngón tay đó muốn nắm giữ ta lại nhưng rồi lại đành buông xuôi.
Giọng Tiểu Văn khàn khàn như nghẹn lại gì đó:"Rừng hoa hướng dương mùa này sẽ không nở hoa phải