Viên ngọc đó tỏ ra ánh sáng chói lóa, suýt chút ta đã dính đòn bất ngờ của nó vào mắt, có tiếng nói vang lên:"Ta muốn một cơ thể! Ta muốn sống lại!"Ta kìm chặt nó trong tay:"Ngươi còn quậy phá thì vĩnh viễn đừng mong sống lại.
Ngươi đã bị Thiên Lôi chém đầu rồi, không thể sống lại, chi bằng đi theo ta trả thù bọn chúng.""Ta sống lại được, cô hãy cho ta cơ thể của cô đi!""Không bao giờ!"Ta vừa dứt lời thì liền bị viên ngọc đó tấn công, làm cho mặt nạ quỷ bị chẻ làm hai, đã thế còn cắt vào mặt ta một đường.
Quá tức giận, ta ném nó vào một tia sét đang giáng xuống rồi thừa thế dùng Ma Phong phá hủy toàn bộ viên ngọc quỷ đó, nó oán hận lớn tiếng hét lên:"Rồi cô sẽ hối hận! Quỷ Thiên Vương xuất hiện, cô cũng phải quỳ dưới chân mà thôi! Ta sẽ chờ xem ngày cô bị trả báo!"Viên ngọc tan nát thành từng mảnh văng ra tứ hướng.
Ta tức giận lau vết máu trên mặt, đánh thêm đòn nữa để nó lập tức thành tro bụi nhưng không ngờ ta lại bị phản lực đánh lại, ta rơi mạnh xuống đất, vừa lúc đó có ngựa của kẻ địch chạy tới, ta liền nắm chắc Ma Phong, ngay lập tức nó biến thành một thanh kiếm.
Dứt khoát một đường kiếm, bốn chân của con ngựa đứt lìa, máu phúng ra tung tóe, tiếng ngựa hét rầm trời.
Qua được nguy hiểm ta liền đứng dậy nhìn quanh tìm ác linh của ngọc quỷ nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khi nãy ta nghe hắn nhắc đến Quỷ Thiên Vương, lời của hắn có ý nghĩa gì?Không ngờ phải mất nhiều thời gian với thứ cứng đầu đó.
Ta không có thời gian nghĩ nhiều nữa nên bỏ qua sự đau đớn của vết thương trên mặt rồi lau vào tiếp tục chiến đấu.Trận hôm đó quân của ta thắng áp đảo, tàn binh của chúng còn được mấy chục người chạy thẳng vào rừng bỏ trốn, ta chia một tốp binh nhỏ đuổi theo, số còn lại tiến thẳng vào Đan Điểu thành..Sáng sớm hôm sau ta đã cầm chắc được thành trì trong tay, cờ của Hàn Trung Động uy dũng bay phấp phới khiến quân địch thấy mà hoảng sợ.
Ta cùng Đại Lục đứng trên thành cao nhìn xuống quan sát, một binh sĩ từ đâu đi lại bẩm báo:"Chủ nhân, trong thành chỉ còn mười mấy người chạy trốn không kịp nên bị bắt lại, phải xử lý thế nào?"Ta nhìn hắn trả lời:"Nữ nhân giữ mạng lại.
Các ngươi tuyệt đối không được động đến một sợi tóc của họ.
Nam nhân còn lại giết, nhất định không để ai sống.""Tuân lệnh."Nói xong ta quay lại nhìn Đại Lục:"Hôm nay coi như chúng ta hoàn thành kế hoạch.
Lúc này chuyện cấp bách là ổn định binh, chuyện này giao hết cho ngươi."Đại Lục đi tới vịnh vai ta:"Ta biết rồi.
Trận lần này công đầu đều nhờ cô.
Vết thương trên mặt nên sớm chữa trị đi, dù gì cũng là do ngọc quỷ gây ra đừng nên xem thường.""Chút nữa Cảnh Khang sẽ đến xem cho ta, ngươi không cần lo.""Vậy thì tốt.
Chúng ta cũng nên vào trong thôi.
Cả đêm hôm qua dầm mưa, trên đây lại gió lớn, phải dành sức cho trận kế tiếp nữa.""Ngươi vào trước đi, ta muốn đứng đây một chút."Đại Lục từ từ rời đi.
Ta nắm chặt tay mình lại, đi tới đập mạnh lên tường thành, trong lòng lúc này là một cảm giác khó tả, ta tự nói chuyện với chính mình: "Người không động đến ta, ta không động tới người.
Người đã động tới ta, thì phải diệt cỏ tận gốc.
Là các người bảo ta phải độc ác..
Mẫu thân! Ta sẽ khiến người hãnh diện khi sinh ta ra, từ nay không ai dám nói người sinh ra nghiệp chủng nữa.
Miêu quân! Ta phải khiến ông chấp nhận ta, quỳ dưới chân ta hối lỗi.
Thiên quân! Ta chờ ngày quyết chiến với ông!"Ta nhìn lá cờ của Hàn Trung Động với một đôi mắt đầy quyết tâm.
Thành cao cô quạnh, không một bóng người cùng chia vui.
Trời một màu mực, gió một mùi tanh.
Ta đứng đây một mình giữa gian thành mênh mông, ta mỉm cười.
Đang lúc hãnh diện với bản thân mình vì đã giành chiến thắng thì đột nhiên đầu ta lại đau quoằn quoại, đau còn hơn cả cảm giác ăn một đạo thiên lôi của Thiên Lôi quân.
Đau đến không thiết sống, ta tự đập đầu vào tường, đập đến khi máu chảy tuôn xuống trán mới cảm thấy bớt đau phần nào.
Ta chợt nghĩ mình cần phải ngủ một lát nên ôm đầu loạng choạng đi xuống thành.
Trên đường đi đầu ta đau không chịu nỗi, vừa đi qua hậu hoa viên, ghé vào một mái hiên nghỉ mệt, ở hai thái dương lại nhức nhói như xoáy vào.
Ta vừa đau vừa tức tối đập tay lên bàn:"Cái tên Quỷ Thiên Vương, ta không thể nuốt trôi mối thù này rồi, ta phải giết chết ngươi!"Đã được một lúc nhưng cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm, ta gục đầu lên bàn rồi cố nhớ lý do tại sao mảnh sừng của Quỷ Thiên Vương lại ở trong đầu mình, càng nhớ lại càng đau đầu hơn.
Ta cũng không nhớ được gì cả.
Nếu không phải vì Tiểu Văn ta cũng không bị mảnh sừng này hành hạ như thế này, đáng lý nó sẽ nằm yên ở đó mãi.
Từ trước tới giờ ta vẫn sống rất bình thường, không hề có chút đau đớn hay gì cả, rồi cả chuyện của Quỷ Thiên Vương..
Cảnh Khang mà không xuất hiện ta cũng không nhớ ra.
Quỷ Thiên Vương có nguồn gốc như thế nào? Sao ta chưa từng nghe tới? Lúc trước ở Chiến Thần điện cũng chưa từng nghe nhắc tới có yêu thú nào bị phong ấn ở hạ giới cả.
Cả mấy vạn năm trôi qua, người biết chuyện này chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ta đang nằm trên bàn thì có một binh sĩ đi đến cạnh ta, cúi đầu nói nhỏ:"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn tới, hắn nói muốn gặp người."Ta bật dậy, nhìn tên binh sĩ đó:"Lại là hắn sao? Ta đau đầu là do hắn đó, đánh chết hắn đi!""Chủ nhân đau đầu sao? Có cần tiểu nhân gọi Cảnh Khang tới không?""Không cần, hắn nói với ta phải quay về cúng giỗ cha rồi.
Ngươi cứ đi nói với Tiểu Văn về giúp ta, nhớ là bịa ra lý do nào hợp lý một chút.""Dạ..
Vậy, vậy có cần tiểu nhân nói với Đại Lục tướng quân..""Đã nói không rồi mà!""Dạ, dạ, tiểu nhân nhiều lời.
Tiểu nhân đi ngay đây."Tên binh sĩ rời đi.
Ta loay hoay định đi về phòng ngủ, ai dè vừa bước đi có ba bước đã không trụ nổi mà ngã nhào, đập trán vào bật thềm.
May mà khi đó có một binh sĩ khác đi tuần tra