Sau khi đã chu đáo lo cho tất cả, hôm sau ta chuẩn bị với Tiểu Văn cùng nhau đi tới Sơn gia.
Lúc hắn được thả ra khỏi ngục trông vô cùng thảm, tay hắn băng bó, cả bên trong áo đi vài bước cũng thấy có máu rỉ ra.
Sợ hắn không chịu được đến lúc đến nơi, ta cho hắn ăn một bữa trước khi đi.
Dọn cơm ra trước mặt, hắn nhìn rồi đưa cánh tay phải băng bó của mình lên cầm đũi ăn từng miếng từng miếng vô cùng chậm chạp.
Biết hắn bị thương nên mới ăn chậm nhưng ta cũng cảm thấy nó bực bội, ta quát hắn:"Ăn nhanh lên không được à? Nhanh lên!"Vừa nghe ta nói dứt cậu, hắn liền liếc ta.
Thấy cái ánh mắt đó ta liền tát cho hắn một cái:"Dám liếc ta à!"Vừa bị tát xong hắn liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm thật nhanh, xem ra tên này cũng biết sợ.
Cho hắn ăn được một lúc, ta cảm thấy đã ăn đủ rồi và không nên tốn thêm thời gian nữa nên ta gạt đũa, kéo hắn đứng dậy.
Lúc ngồi thì không sao, đến lúc hắn đi dậy ta liền bị lọt thỏm đứng vừa chừng ngang ngực hắn mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt ngấn lệ rất đáng thương.
Ta mặc kệ hắn có thể nào mà lôi tay hắn đi ra ngoài.
Ta và hắn xuất phát đi đến Sơn Gia.
Trên đường đi, ta và hắn bay trên trời, ta để ý hắn cứ nhìn vào cổ ta mãi.
Mới đầu ta cố làm lơ bỏ qua nhưng hắn cứ nhìn mãi, nhìn suốt một đoạn đường rất xa làm ta bắt đầu bực bội, ta quay lại hỏi hắn một cách cáu gắt:"Ngươi nhìn cái gì vậy hả?"Lúc này hắn mới chịu nói: "Cổ nàng có vết đỏ gì vậy? Tối qua nàng làm gì?"Nghe hắn nói ta mới lật đật lấy gương nhỏ trong túi ra soi coi lại cổ, lúc này mới biết là ở đó có một vết giống vết hôn.
Ta suy nghĩ kĩ một hồi thì sựt nhớ ra có lẽ là đêm trước khi xuất trận Đại Lục để lại.
Ta bực dọc chửi thầm trong bụng: "Tên khốn Đại Lục này, ăn gan hùm đây mà.
Khi nào về ta phải phạt hắn mới hả dạ."Ta đang nói thầm thì đột nhiên Tiểu Văn chạm tay vào cổ ta, ta giật mình gạt tay hắn ra:"Người làm cái gì vậy?"Hắn đáp: "Ta trị vết bầm cho nàng, hết rồi đó."Nghĩ là hắn nói thật nên ta xem lại vết bầm, quả thật đã hết bầm rồi.
Sau đó ta im lặng không nói lời nào với hắn nữa, hắn cũng không nói.Hai canh giờ sau, ta đến Sơn gia, cùng Sơn Tiểu Văn đặt chân bước vào.
Mặc dù đã đến nơi nhiều lần rồi vẫn cảm thấy nơi này vẫn âm u như vậy, thật khiến ta khó thở.
Tiểu Văn dẫn ta đi vào đại điện rồi đưa ta đến một mật đạo nằm xuống đại điện thông qua một cơ quan nhỏ.
Ta bước vào trong, nơi đó tối mù mịt, ta thận trọng cầm lấy kiếm rút hờ sẵn, chỉ chờ có động tĩnh lạ thì hành động ngay.
Tiểu Văn đi bên cạnh, hắn đột nhiên cất giọng với vẻ hơi lo lắng:"Nơi này xưa nay ít người đến.
Mẫu thân ta cũng từng bảo ta đừng đến nơi này.
Hôm nay ta dẫn nàng tới cảm thấy rất bất an."Nghe vậy ta liền hỏi lại hắn:"Nơi này có vấn đề gì sao? Ta thấy nó đâu nồng âm khí như ở đại điện đâu.""Nơi này nghe nói hơn 9 vạn năm trước vào ngày ta sinh ra đã có một chiếc sừng bị nẻ một chút rơi xuống, giam giữ linh khí của một con yêu thú.
Sau đó thì có dấu hiệu đã luân hồi.
Sơn Thánh khi đó lo sợ hắn sẽ chuyển kiếp vào con cháu của mình nên phàm là con cháu trong tộc sinh ra trong năm đó đều được vẽ cho một lá bùa ở vai.""Vậy ngươi có được vẽ không?""Ta làm gì có phúc đó.
Với lại, lúc mẫu thân ta sinh ta ra cũng không ai biết, ta còn sinh sớm 4 tháng nữa, ai mà ngốc mới chọn vào ta.""Ngươi sinh non sao? Ta nhớ ngươi lúc mới sinh tròn ú lắm mà.""Ta cũng không biết, chắc là do ta to quá nên bụng không chứa nổi nên chui ra thôi.
Ta phải chui ra sớm để gặp nàng tương lai chứ."* * *Đi mãi, cuối cùng cũng gặp được ánh sáng.
Ta nhanh chạy tới, phóng mắt ra xa, trước mắt ta khi đó là một khoảng trời màu đỏ máu, ta đứng bên bờ vực, phía dưới là một cánh rừng, bên trên là một ngọn đài hoành tráng vô cùng uy vũ nằm giữ chân không, nơi mà phải đi qua hơn mấy trăm bậc thang lơ lửng mới đến được.
Tiểu Văn nhìn ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phân vân:"Hay là chúng ta về đi Hàn Hàn.
Ta cảm thấy bất an sao sao ấy.""Có gì mà bất an? Chúng ta lên đài thôi.""Không, Hàn Hàn, về thôi.
Đừng ở đây nữa.
Ta cảm thấy rất lạ."Tiểu Văn vừa nói vừa kéo ta lại, hắn tỏ ra rất lo lắng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ta vừa định hỏi thì đột nhiên một chiếc lá bay tới cắt vào tay Tiểu Văn, lúc đó máu chảy từ trên tay Tiểu Văn rơi xuống đất liền lập tức đông lại, bị đau nhưng hắn vẫn không buông tay ta ra, chỉ lát sau lại có thêm một chiếc là nữa bay tới, ta liền gạt tay Tiểu Văn, tự mình bước lên bậc thang:"Ta một mình lên cũng được."Tiểu Văn bước tới định đuổi theo ta nhưng đột nhiên bật thang hắn đang đứng rơi xuống.
Hắn tỏ ra kinh sợ, rồi hét lên:"Đừng đi nữa.
Không ổn!"Nhưng lúc hắn nói ta đã lên rất cao rồi, làm sao quay về được.
Thế là ta đi tiếp, khoảng trời đỏ máu này là gì đây? Cảm giác khi bước lên càng cao thì càng lạnh.
Giống như đang đi tới tận cùng thế giới vậy.Ta vừa đặt chân tới nơi cao nhất thì đúng một Tiểu Văn đã đứng ngay trước mặt ta:"Đừng đi nữa!"Ta đẩy hắn ra:"Sao ngươi lên đây nhanh vậy?"Hắn đáp:"Ta vừa dùng máu để đi lên nơi này.
Chỗ này thật sự không ổn.
Từ nãy tới giờ tim ta cứ đập rất nhanh, còn thấy sởn gay óc nữa.""Tim đập