"Nãy giờ bà nói đủ chưa? Nàng ấy có thế nào thì cũng là nữ nhân của ta.
Ta không cho phép bà xúc phạm nàng ấy!"Bà già đó bật cười:"Ha ha ha.
Hay, hay cho ngươi.
Yêu ả ta đến mụ mị rồi.
Ta đã nói rồi, khi nào ả có con với ngươi thì ta sẽ cho ả thấy kiếp trước của người.
Nếu ả ta cả đời không có con được thì đành chịu thôi.
Ngươi cứ bỏ cô ta rồi tìm người mới là được.
Hạn nữ nhân rẽ tiền này cần gì phải lưu luyến.
Ngươi đừng quên, trước khi làm thê tử của ngươi ả đã là người của phụ thân ngươi rồi.
Ngươi dùng lại đồ của người khác bộ không thấy bẩn à."Tiểu Văn xiết chặt lấy ta, hình như hắn cũng không kìm chế nổi trước những lời nói cay nghiệt nhắm vào ta của lão già đó nữa.
Tiểu Văn liếc bà ta, ánh mắt căm phẫn vô cùng:"Bà nói đủ chưa? Ta làm chuyện gì mặc ta, người của ta có ra sao thì cũng không tới lượt bà nói."Nghe Tiểu Văn nói xong đột nhiên bà ta im lặng.
Nền đài đột nhiên run lắc dữ dội.
Đá từ trên đời đâu rơi xuống, Tiểu Văn vội lấy lưng ra đỡ cho ta.
Gió đột nhiên thổi mạnh, con hổ đá đó tự dưng hai mắt chảy máu.
Bà lão kia sợ hãi lùi lại.
Ở khu rừng dưới đáy vực bay lên một đám lá quay đầu về phía Tiểu Văn rồi bay thật nhanh tới, ở mỗi chiếc đều có một lưỡi dao nhỏ.
Ta vừa phát giác ra liền lập tức tạo một kết, cản những chiếc lá đó lại.
Lúc này bà ta nhìn vào ta, hai mắt hóa thành màu đỏ:"Ha ha ha ha.
Xem ra ta không cần ra tay cô cũng có thể biết được thứ mình muốn.
Oan nghiệt! Ả nữ nhân kia, cô chuẩn bị tinh thần gặp lại cố nhân đi.
Cả đời cô là bi kịch.
Hoa Diên lão tổ bối toán quả không sai.
Là họa.
Ha ha ha ha!"Nghe những lời nói đó của bà ta khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Bà ta lần đầu gặp ta nhưng tại sao lại biết tới cả danh tính sư phụ của ta? Trước giờ chưa ai biết cả.
Còn cả quẻ bói chỉ có một chữ "họa" làm sao bà ta biết? Không nghĩ ngợi nhiều, ta đẩy Tiểu Văn ra chạy tới chỗ bà ta.
Ai ngờ bà ta biến mất, thoáng chốc đã chẳng thấy đâu.Trong lúc đó, đột nhiên có một lực kéo rất mạnh, kéo ta đi.
Ở phía trên cao bỗng nhiên hiện lên một hố đen, nó hút rất mạnh, hút Tiểu Văn vào trong còn ta sau một hồi cố gắng cũng bị hút vào.
Ở trong đường dẫn đen tối, đột nhiên có một bàn tay kéo ta tách khỏi Tiểu Văn.
Tiểu Văn bất tỉnh nhưng xung quanh hắn lại có một thứ ánh sáng rất kỳ lạ.
Khi nhìn thấy nó đột nhiên mắt ta lại rất đau.
Ta sợ sẽ lạc mất Tiểu Văn sẽ không về được nên cố hét lên để hắn tỉnh dậy:"Tiểu Văn! Mau tỉnh lại!"Nhưng đổi lại cho sự cố gắng của ta không phải là Tiểu Văn tỉnh dậy mà là một chiếc sừng từ đâu vay vào tay ta.
Đang bay lơ lững thì đột nhiên ta rơi thẳng xuống dưới..
giống như một vực sâu vạn trượng.Lúc rơi tự do xuống dưới, ta không hoảng loạn cho lắm, chỉ thấy cái sừng trên tay rất quen và nó còn tỏ ra hào quang nữa.
Chưa biết mình bị rơi tới khi nào thì đùng một cái, phát hiện ra mình đang đứng trên mặt nước của một con cái hồ rất lớn, nước trong vắt, trên trời cỏ trắng bay vô cùng yên ả, cảnh đẹp, chim hót làm mê hoặc lòng người nhưng mãi nhìn xung quanh mà không thấy Tiểu Văn đâu.
Ta ném chiếc sừng vô dụng trên tay xuống rồi lo lắng chạy đi tìm Tiểu Văn, nào ngờ vừa đi được ba bước thì đầu ta đột nhiên đau như búa bổ, ta ngã ngay xuống, hai mắt đau điếng giống như có kim đâm vào.
Cảnh vật xung quanh bỗng nhiên mờ nhạt rồi không còn tình thấy gì nữa.
Ngay lúc đó chợt có một bàn tay đỡ ta dậy, ta cứ ngỡ là Tiểu Văn nên không có phòng bị, người đó cất tiếng hỏi rất dịu dàng:"Nàng không sao chứ?"Ta nhận ra đó là giọng của Tiểu Văn nên càng yên tâm.
Nhưng lạ thay trên người hắn lại có lông rất mềm mại.
Ta cố mở mắt thật to, cố gắng cầu xin cho có thể thấy lại.
May mắn là sau một hồi cố gắng mắt ta cuối cùng cũng nhìn rõ nét.
Gương mặt của người đó xuất hiện ngay trước mắt mặt ta.
Vừa nhìn thấy, lập tức cả cơ thể ta bất động, miệng ta không thể cử động được, tay chân như mất cảm giác.
Ta sợ đến run lên:"Quỷ..
Thiên..
Th..
Vương.."Người đó không phải là Tiểu Văn, đó là Quỷ Thiên Vương không sai vào đâu được.
Hắn mỉm cười âu yếm nhìn ta:"Lâu quá không gặp."Ta lùi lại, hoảng loạn, sợ đến kinh hoàng.
Ta nhớ đến sự đáng sợ của hắn, hắn đến hành động độc ác của hắn khiến ta bất giác thành sợ hắn.
Dù đã rất lâu rồi không gặp lại nhưng cơ thể ta dường như đã có phản xạ sợ hãi khi nhìn thấy hắn.
Ta thể khống chế nổi sợ của mình mà cầu xin hắn:"Làm ơn, tha cho ta.
Tha cho ta, ta cầu xin ngươi.
Đừng ám theo ta nữa.
Ta xin ngươi, để ta yên đi mà."Ta đang lùi thì hắn kéo mạnh chân ta lại.
Bỗng chốc nơi hồ nước hóa thành một căn phòng, ta và hắn ở ngay trên giường.
Lông lá trên người ta hắn biến mất chỉ chừa lại làn da rắn chắc, với chiếc áo của Tiểu Văn khoác ngoài.
Sừng trên đầu của hắn bị mẻ một chút.
Mắt mũi hắn vẫn bình thường như bao người nhưng lại có hàm răng nanh, hai vành tai lại có mấy chóm lông mọc ra.
Bây giờ gương mặt này là mặt thật của Quỷ Thiên Vương ư? Ta chợt nhận ra lúc ở cạnh Quỷ Thiên Vương ta vốn dĩ bị mù, làm sao có thể nhìn ra mặt hắn được.
Tất cả những ký ức lúc trước chỉ là tưởng tượng ra hắn nhưng nổi sợ thì không thể sai vào đâu được.
Quỷ Thiên Vương lại mỉm cười nhìn ta:"Lâu ngày không gặp, nàng