Lúc hay tin, Tiểu Văn chỉ ngẩng người mà không nói lời nào cả, ta cũng khá bất ngờ trước thái độ đó của hắn.Tối, ta đang đọc sách thì có một kẻ chạy vào, báo:"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn nói muốn gặp người."Ta có chút kinh ngạc bỏ quyển sách xuống, trong lòng bắt đầu đoán là hắn muốn nói gì.
Không lâu sau đó, ta mặc áo choàng vào và không chút đắng đo đi tới đại lao gặp mặt hắn.
Khi bước vào phòng giam, ta nhìn thấy Tiểu Văn đang ngồi thiền trên giường.
Nhận ra là ta đi đến hắn cũng không mở mắt ra nhìn mà chỉ nói một câu:"Nàng tới rồi sao? Cùng ta ngồi xuống thiền tịnh đi."Ta bật cười: "Ngươi mà cũng thiền nữa sao? Chắc ngày mai mặt trời mọc đằng đông quá! Nói gì thì nói nhanh đi, ta còn về ngủ."Hắn vẫn bình thản, an nhiên đáp lời: "Ở cạnh nói chuyện với ta nhàm chán thế sao? Cùng ta ngồi thiền cho lòng thanh tịnh."Tới đây ta đã bắt đầu nổi nóng không nhịn được nữa, ta gắt giọng:"Thiền là cái quái gì? Ta tới đây không phải để nhìn ngươi thiền đâu!""Ta biết.
Thiền không là cái quái gì với nàng cả nhưng chỉ có thiền mới giúp ta tịnh tâm trước những hành động tàn ác của nàng được.""Hứ! Rồi ngươi muốn nói gì đây?""Ta chỉ muốn xem nàng vui vẻ thế nào khi trêu đùa trên tình yêu của ta mà thôi.
Ta nhận ta thua rồi.""Chỉ có vậy thôi sao?""Còn nữa.
Chuyện trước đó nàng yêu cầu ta sẽ đồng ý, ta sẽ làm Quỷ tướng quân cho nàng."Ta ngạc nhiên: "Ngươi chấp nhận thật sao?""Thật.""Vậy thì ngươi còn chối mình không phải Quỷ Thiên Vương nữa không?""Ta không chối nữa, Quỷ Thiên Vương là ta, Quỷ tướng quân cũng là ta.""Được, vậy ta cho ngươi làm Quỷ tướng quân."Nói rồi, ta quay mặt bỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh:"Dẫn hắn đi theo ta đến động nhốt quỷ binh."Binh sĩ nghe theo lệnh ta lặp tức tháo xích áp giải Tiểu Văn đi theo sau lưng ta.
Lát sau, ta đưa hắn đến trước động nhốt quỷ binh, những cái xác sống vô tri trong đó vừa nhìn thấy ta đã thèm khát gào lên òm trời làm run động cả chim muôn cây cỏ.
Ta đứng nhìn vào mặt Tiểu Văn, chỉ tay vào động, nói với hắn:"Muốn làm Quỷ tướng quân thì phải làm sao cho binh sĩ của mình thuần phục đã."Nói xong, ta rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng lại chỉ đưa vỏ kiếm cho hắn: "Cầm thứ này vào chiến đấu."Ban đầu hắn còn rất hoang mang ta có thể thấy rõ điều đó trong mắt hắn nhưng lát sau thì không còn nữa, ánh mắt hắn cũng trở nên quyết tâm hơn, nói với giọng đầy quả quyết:"Được, vì nàng ta sẽ làm."Ta mỉm cười ra hiệu cho người cởi trói cho hắn rồi mở của động nhanh chóng đẩy hắn vào trong.
Ngay khi hắn vừa bước vào, đám quỷ bình lập tức lao vào tấn công hắn dữ dội.
Quỷ binh trong động rất đông, có hơn ngàn con, một mình hắn đứng giữa vòng vây đối đầu với chúng, chiếc vỏ kiếm kia chẳng mấy chốc cũng đã nhốm đầy máu.
Ta đứng bên ngoài quan sát mà trong lòng rất hài lòng về biểu hiện của hắn, hắn rất hung bạo, rất nóng, đã có phần nét giống Quỷ Thiên Vương rồi nhưng giờ ta sẽ không sợ cái hung bạo này của hắn nữa, bản thân ta bây giờ cũng hung bạo cơ mà! Quỷ binh lao đến từng đợt, Tiểu Văn gầm lên như hổ đánh bật từng tên một, máu loang khắp nơi, âm thanh hỗn loạn.
Nửa canh giờ sau, hắn đã gần kiệt sức và đám quỷ binh cũng bắt đầu khiêm dè, chúng đứng vây thành vòng tròn nhưng không dám xông lên nữa.
Hắn say sẩm khụy một gối xuống đất, lấy vỏ kiếm chống chịu rồi thổ huyết phun máu ra ngoài.
Thổ huyết xong, hắn ngẩng mặt nhìn những quỷ binh khát máu xung quanh mình rồi hét lên:"Tiếp tục đi! Tiếp đi!"Quỷ binh sợ sệt không dám xông tới nữa.
Lúc này thì ta cũng đã chấp nhận hắn, ta hài lòng cười lớn rồi tháo áo choàng ném vào bên trong cho hắn, nói:"Vòng sơ khảo đã qua rồi.
Ta ban thưởng cho ngươi chiếc áo đấy!"Nghe ta nói vậy hắn liền mở to mắt hốt hoảng chạy thật nhanh tới nhặt áo choàng trước khi nó bị quỷ binh xé nát.
Khi hắn mặt được áo choàng thì có một tên quỷ bên nhào tới cắn áo giật lại, hắn liến chẳng chút thương tiếc cho một cú đập gãy cỗ tên quỷ bịnh sau đó ôm áo một cách trân quý nhìn về phía ta.
Ta nhìn hắn cưới một cái rồi quay lưng rời đi không nói thêm lời nào nữa.Từ sau hôm đó, ta để Tiểu Văn đi lại thoải mái trong doanh trại.
Ta có quy định là hắn chỉ được làm việc ở doanh trai nhưng hắn cứ đúng bữa lại lén đem thức ăn đến cho ta.
Đại Lục dạo này bận canh giữ ở biên giới với Thiên tộc nên không còn ở lại Đan Điều thành nữa, hắn lại đêm Trác Liên về Hàn Trung Động cho Hoa Linh chăm sóc, làm tối nào ta cũng buồn chán không có gì để vui chơi cả, cho nên khuya ta thường không ngủ đến thư phòng đọc sách.
Ấy vậy mà Tiểu Văn cũng không ngủ theo ta, hắn lặng lẽ ngồi bên ngoài cửa không biết làm cái gì.Mấy hôm liên tục như thế không sót buổi nào làm ta cũng có chút khâm phục sự kiên trì của hắn.
Hôm đó, trong lòng ta vui vẻ nên cho hắn vào quỳ dưới sàn mài mực cho ta viết thư pháp, hắn liền vui vẻ đồng ý ngay.
Trong lúc mài mực mặc dù đang quỳ nhưng miệng của hắn không lúc nào im, hết kể chuyện sự tích xa xưa đâu đó, đến kể chuyện tình lưu truyền ở nhân gian làm ta nghe đến nhức cả lỗ tai.
Nhưng ta có khó chịu nói thế nào hắn cũng không căm mồm, khiến ta vừa nhức đầu vừa phiền.
Khi đã mài mực xong, ta không cho hắn làm nữa nên hắn chán nản và lại đêm đồ ra may vá, hắn may vá không khéo nhưng hình như lại đang rất tập trung muốn may gì đó.
Ta tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất cũng biết hắn bị kim đâm rất nhiều lần.Gần sáng,