Nói xong, hắn im lặng một lúc.
Ta liếc mắt lên nhìn hắn, hôm nay bỗng nhiên hắn khôi ngô hơi bất thường.
Không biết tìm đâu ra bộ đồ màu xanh dương thêu lá tre nhìn rất ôn hòa, đã thế lại chỉnh chu đầu tóc, ngũ quan vẫn rất đẹo, nét mặt vui vẻ, đầy sức sống, tướng mạo này của hắn nếu là 12 vạn năm trước, ta nhất định sẽ rất thích.
Con người ta xưa nay luôn yếu lòng trước cái đẹp, cho dù là nam hay nữ ta vẫn bị xiêu lòng.
Ta rất thích hắn như vậy nhưng lại cố tỏ ra khó chịu:"Hôm nay ăn mặc kiểu gì phô trương quá vậy?"Hắn đang cau mày khó chịu nhưng khi nghe ta hỏi hắn liền bật cười, đôi mắt dài của hắn cong lên, hắn kéo ghế đến gần ta:"Ta phải thật tuấn tú thì mới giữ được nàng chứ! Hàn Hàn, nàng có thấy ta khôi ngô không?""Tạm được..""Ha ha, vậy nàng thưởng cho ta đi.""Thưởng gì?""Gì cũng được."Vừa hay khi hắn vừa nói xong thì trong người ta bỗng rợn lên cơn ợ, ta hà hơi ợ vào mặt hắn coi như là thưởng, Bản mặt của Sơn Tiểu Văn lúc đó vô cùng mắc cười, hắn như đơ ra luôn vậy.
Ta khì cười cằm vòi rượu đứng dậy, dáng đi loạn choạng nhìn về lối phía trước rồi nói với hắn:"Rượu này đúng là mạnh thật.
Làm ta chóng mặt quá rồi, ta đi ngủ chút đây."Nói rồi, ta đi về phòng mình.
Trên con đường về phòng này lòng ta lại rối ren, nhìn tuyết trắng ta nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên của ta và Chiến Thần ở Bắc hải.
Thú thật, ta đi đâu mà chẳng nhớ đến ngài ấy được, đâu đâu mà chẳng từng có hình bóng ấy.
Ta mà nhớ thì nhớ từng hành động, từng cử chỉ, nhìn người tới hoa ta cũng nhớ ngài ấy, người cười ta cũng nhớ được.
Đã tương tư thì khó bỏ, không bỏ được người ta càng đau lòng.
Cả ta bây giờ cũng rất muốn khóc nhưng mà lạ không thể khóc.
Ta giờ này đã chấp nhận cho kiếp sau của Quỷ Thiên Vương ở lại bên cạnh, tuy rằng hắn không có ký ức của tên ma đầu đó nhưng nói sao thì vẫn là vậy.
Rồi sẽ có một ngày Tiểu Văn nhớ lại mọi thứ, sức mạnh của hắn sẽ được đánh thức, hắn sẽ trở lại là một Quỷ Thiên Vương nhưng trong một hình dạng khác mà thôi.
Ta thì vẫn phải chấp nhận.
Mong là sau này sẽ dần thích ứng, không sợ sệt như bây giờ nữa.
Ta không thể để người đời biết ta có nổi sợ.Vài hôm sau, tuyết ngừng rơi hẳn.
Hiếm lắm mới thấy được ánh hoàng hôn vào thời điểm này.
Ta đang đứng trước sân hóng gió thì bay lên mái nhà đứng nhìn, gió thổi hiu hiu làm người ta dễ bị rơi vào mê mẩn.
Ta trông về hướng Cửu Trùng Thiên, nhắm mắt và nhớ đến ngày tháng ở nơi đó.
Ta từng uống một chén canh nhân sâm ngàn năm mà Chiến Thần nhường lại cho ta, mùi vị của nó không phải dễ uống, Chiến Thần từng nói với ta:"Sau này nàng nếu nàng muốn uống, ta sẽ lập đi khắp chân trời góc bể tìm cho nàng.
Nếu sau này nàng muốn khóc, hãy cứ khóc thật lớn.
Chiến Thần điện rộng lớn như thế này, người khác nhất định không nghe thấy.
Mẫu thân của ta nổi tiếng khó tính, bà ấy không vui lòng thì từ từ mà làm hài lòng.
Nàng xuống hạ giới lịch kiếp theo đúng ý bà ấy, chỉ 3 tháng sẽ trở lại gặp ta được thôi.
Không cần phải lo lắng."Sau khi uống xong chén canh nhân sâm đó, ta hạ phàm, rồi đi tới cớ sự hôm nay, chẳng bao giờ có thể uống thêm một chén nào như vậy nữa.
Lời nói năm xưa cũng vụt bay.
Đúng là chẳng ai ngờ được!Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên ở phía xa chân trời có một thứ gì đó bay tới chỗ ta một cách rất nhanh.
Vù một cái, nó cắt vào mặt ta một đường đau điếng, ta vội vã nhìn lại.
Hóa ra lại là Ma Phong, mấy tháng trời nó vào miệng yêu thú của Miêu quân rồi biệt tâm, không ngờ hôm nay nó trở về.
Nhưng dường như nó về với một chiếc răng nanh, thân sáo bị nức một đường nhỏ.
Nó bay lên tay ta, máu của ta lúc nãy làm lành lại vết nứt đó.
Ma Phong tỏ ra sát khí nồng nặc, nó nói:"Ta cuối cùng cũng trả được mối thù này rồi.
Con yêu thú mà Miêu Quân cưỡi, nó từng làm ta suýt bị mù, hôm nay ta đã móc được mắt của nó rồi."Ta vút ve Ma Phong, nói nhỏ:"Thì ra đây là lý do ngươi đi biệt tích mấy tháng nay sao?""Đúng vậy.
Ta không những trả được thù mà con biết được một chuyện liên quan tới cô.""Chuyện liên quan tới ta? Là chuyện gì?""Sau khi ta bay vào miệng con yêu thú đó thì lúc nào cũng ở trong bụng nó để thả sức hành hạ.
Nó đau quá nên đi đến một nơi, cô có biết là nơi nào không?""Là nơi nào?""Tận cùng của U Minh giới, nơi đó có một hồ nước lớn, con yêu thú đó vừa uống vào thì lập tức mạnh hơn, đẩy ta ra khỏi bụng và cuối cùng ta đã giao chiến với nó.
Sau khi thắng rồi ta mới nhận ra ở đó ngoài hồ nước ra còn có một hang động, trong hang động có một quyển sách, rất có thể là có liên quan tới cô, bởi vì trên ảnh ảo mà quyển sách chiếu lên tường có hình của cô nhưng mà không lấy được, ta vừa đến gần thì bị tống ra ngay."Nghe vậy ta liền rất ngạc nhiên:"Có hình ảnh của ta? Tại sao lại có ảnh của ta