Ta cố gắng bay tới, lấy kiếm chặt đứt xích, vừa thoát khỏi, ta vui mừng còn không kịp, bay thẳng mà chẳng cần nhìn xung quanh nhưng đột nhiên lại có ai đó từ xa bay tới, ôm lấy ta, xoay một vòng trên trời, cuối cùng đưa ta hạ xuống đất.
Ta nhìn lại, hóa ra là Chiến Thần.
Không biết rõ là nên vui hay nên lo lắng nhưng dù sao ở đây ít ra không còn chỉ có mỗi ta là người.
Ngài ấy nhíu mày nhìn ta:"Cô làm gì gây sự với đám yêu thú này vậy?"Ta không biết nên trả lời thế nào nên im lặng.
Ngay lúc đó, Tiểu Văn chạy đến, thấy ta ở trong tay Chiến Thần hắn giận dữ hét lên:"Mau thả Hàn Hàn ra!"Chiến Thần nhìn bộ dạng của hắn rồi lắc đầu:"Ngươi không còn là người nữa.
Ta không để Hàn Hàn bên cạnh một tên quỷ vương như ngươi được.""Ta không phải là quỷ vương!""Bộ dạng của ngươi có gì khác sao?""Ta không phải! Mau trả nàng ấy cho ta!"Chiến Thần quay lại nhìn ta:"Cô có muốn quay chỗ hắn không?"Ta lập tức lắc đầu.
Tiểu Văn nổi điên lên, hắn lau tới định đánh Chiến Thần.
Chiến Thần bỏ ta ra, chạy lại đầu với Tiểu Văn rất kịch liệt, bọn yêu thú khác cũng nhào vào đánh tiếp Tiểu Văn.
Thấy một mình Chiến Thần không địch lại, ta liền xông vào đánh tiếp.
Lúc ta vào tiếp tay cho Chiến Thần Tiểu Văn đã rất giận dữ, hắn cứ nhắm vào ngài ấy tung ra những chiêu hiểm hốc liên tục như muốn cướp mạng người ta.
Trước sự hùng hổ của đứa con trai và đám yêu ma, Chiến Thần không kịp trở tay, vừa đỡ xong chiêu của yêu thú thì quay ngang lại thấy Tiểu Văn bay tới.
Thấy Chiến Thần gặp ngu hiểm, ta bất chấp chạy tới ôm lấy ngài ấy dùng lưng đỡ đòn của Tiểu Văn.
Đòn đó thật sự rất mạnh, hắn dùng móng vuốt cào vào, ngay tức khắc ta tưởng mình như dứt lìa người phun máu tung tóe lên trời rồi trợn tròn mắt, mọi thứ dần tối mịt mù.
Chiến Thần lúc đó rất hoảng loạn, ngài ấy ôm lấy ta, tức giận nhìn Tiểu Văn hét lên:"Nghịch tử! Đáng lý ra ta không nên để ngươi ra đời.
Thật không ngờ Quỷ Thiên Vương mười mấy vạn năm trước chết trong tay ta, bây giờ lại là con trai của ta.
Sau này đúng là đại họa của trời đất!"Ta cố mở mắt ra nhìn về phía Tiểu Văn, hắn bần thần đứng nhìn.
Ta không trụ được nữa, khụy gối mạnh xuống đất rồi trào máu, thật không ngờ uy lực của đòn đó lớn đến như vậy, đây là bản lĩnh của Quỷ Thiên Vương đó sao? Nơi ta đang quỳ, máu chảy ra đất lênh láng.
Tiểu Văn cắn răng đầy tức giận hét lên:"Giết Chiến Thần cho ta!"Ngay lập tức toàn bộ Quỷ tộc nghe theo lời hắn tiến lên giao chiến với Chiến Thần.
Ta không trụ nổi để bảo vệ ngài ấy nữa, ta ngã xuống đất rồi nằm đó.
Lúc này Tiểu Văn chạy tới đỡ ta lên, trong mắt hắn toàn nước mắt:"Tại sao nàng lại đỡ giùm ông ta? Đòn này ta đã dùng hết toàn bộ công lực nàng có biết không hả? Nàng sẽ chết đó!"Hóa ra là thế, thảo nào ta không chịu nổi như vậy.
Quỷ Thiên Vương, ngươi thật hay, bây giờ ta sắp chết trong tay ngươi nữa rồi.
Hai hàng nước mắt chảy dài rơi xuống đất, ta lại nôn máu rồi dần dần nhắm mắt..Trong cơn mê man, ta cảm nhận được một sự đau đớn rất khác thường.
Cơ thể này của ta bỗng đầy nặng nề.
Ta đang nhớ lại một số hình ảnh trước lúc ngất đi.
Ta thấy Tiểu Văn ôm ta, gương mặt của hắn vô cùng đáng sợ, hắn gào lên như tiếng của một con hổ, hai răng nanh mọc dài ra, mắt đỏ rực, tóc bạc phơ.
Hắn vừa khóc, vừa nhìn về phía trước một cách căm phẫn rồi lại nhìn ta.
Vậy là sao đây? Tiểu Văn trở lại thành Quỷ Thiên Vương rồi sao? Lần này ta còn cứu nổi không? Bây giờ ta ước gì không bao giờ tỉnh lại nữa, nếu khi tỉnh lại nhìn thấy Tiểu Văn, ta chắc chỉ biết sợ cuống lên, nhưng mà ta đã tự thề với chính mình rồi, ta sẽ không yếu đuối nữa.Ta biết cảm giác giả vờ không quan tâm, giả vờ không đau thương là rất mệt mỏi.
Nó khiến người khác khó chịu và luôn nghĩ ta không có trái tim, nghĩ ta đáng ghét, còn ta..
ta cũng chỉ biết im lặng đến người khác hiểu lầm, không nói, không khóc, giữ vững một gương mặt, ta chính là ngốc nghếch như vậy.
Ta đôi khi là một kẻ lợi dụng, hai mặt.
Ta biết, Sơn Tiểu Văn nhất định cũng nghĩ ta là một kẻ mưu mô.
Nhưng mà hắn có biết không? Ta đã nhiều lần rất muốn đi du ngoạn tứ hải, ta đã từng một lần hứa với hắn sau khi làm việc xong ở hạ giới sẽ cùng hắn đi ngao du nhưng lại không làm được.
Tiểu Văn cho rằng ta gạt hắn, bản thân ta lại nói ta đang gạt mình.
Rõ ràng ta rất muốn đi nhưng không thể đi, trong lòng ta đã dời ngày đó lại, chờ đến ngày sống yên biển lặng, tứ hải yên bình.
Tiểu Văn có lẽ không còn nhớ việc đó..
Ta chính là một con mèo cao ngạo, một con mèo sống quá lâu nên chẳng