Ngày hôm đó cô ấy khó khăn lắm mới trốn nhà đến được ngọn núi cũ, đi con đường quen thuộc để lên núi.
Di Nhi trên tay bế theo con của mình, ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao, ốm yếu.
Cô gọi lớn tên của Quỷ Thiên Vương:"Tiểu Văn! Là ta đây!"Quỷ Thiên Vương lúc này xuất hiện, vừa thấy Di Nhi hắn đã vội chạy tới nhưng rồi lại buồn bã quay mặt đi:"Nàng về đây làm gì?"Di Nhi lo lắng, gương mặt hốc hác, tiều tụy, nói:"Hai năm rồi ta không đến tìm ngươi.
Sau khi gã cho huynh ấy, ta đã đi theo huynh ấy tới trấn bên cạnh để huynh ấy làm quan.
Ta lúc nào cũng nhớ tới ngươi, muốn quay về tìm ngươi nhưng huynh ấy không cho.
Ta vừa sinh con cho huynh ấy, đứa bé chỉ được 3 tháng thôi nhưng có một chỗ rất lạ.
Ngươi xem này."Di Nhi mở vải quấn quanh đứa bé ra, chỉ vào trán của nó:"Trên trán đứa bé này có sừng, lại không có điểm gì giống cha nó cả.
Ta muốn ngươi giúp ta bỏ chiếc sừng này.
Người nhà phu quân của ta đổ cho ta tội thất tiết nên không chấp nhận đứa bé này, họ còn cai nghiệt với ta đủ điều.
Ta đã khổ quá rồi."Nghe nói vậy, Quỷ Thiên Vương liền quay lại, đáp:"Là nàng chọn xa ta để theo hắn.
Cớ sự này nàng tự chịu đi.""Tiểu Văn, ta rõ ràng là sinh con cho huynh ấy, nhưng tại sao lại thành ra thứ không ra người này.
Có phải ngươi ghét ta nên cố tình làm hại con ta hay không? Ta cầu xin ngươi, nể tình năm xưa chúng ta tình nghĩa sâu nặng, ngươi tha cho con của ta đi mà!"Quỷ Thiên Vương đột nhiên nhếch môi cười.
Nụ cười đó ta vừa nhìn đã biết là không bình thường.
Đột nhiên, ngay lúc đó có một tốp binh lính từ đầu ùa ra, dẫn đầu là một kẻ mặt quan phục, đó là chồng của Di Nhi.
Hắn tức giận chỉ tay về phía Di Nhi:"Rõ ràng rồi! Nữ nhân kia, từ đầu ta đã biết cô là kẻ lai lịch bất minh, vậy mà ta vẫn rước cô vào phủ để rồi cô cắm sừng ta!"Di Nhi hốt hoảng nhìn lại, cô suýt chút trượt chân ngã nhưng lại được Quỷ Thiên Vương kéo lại ôm vào lòng, hắn liếc mắt dữ tợn nhìn tên quan đó:"Phải, đứa còn này ta con của ta và Di Nhi.
Di Nhi vốn dĩ đã là nữ nhân của ta từ rất lâu rồi!"Di Nhi hoảng hốt vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Quỷ Thiên Vương:"Không phải, nó là con của chàng! Chàng tin ta đi mà!"Quỷ Thiên Vương lập tức cầm lấy đứa trẻ đó đưa mặt nó ra phía ngoài, hai mắt nó sáng rực lên, răng mọc dài ra làm cho cả quan binh và Di Nhi điều vô cùng hoảng sợ.
Phu quân của Di Nhi hét lên:"Yêu nghiệt! Cô và tên yêu nghiệt đó dám tư thông với nhau.
Ta nhất định sẽ bắt giết hai người, trừ hại cho dân.
Người đâu, xông lên!"Quỷ Thiên Vương và binh sĩ đánh nhau.
Di Nhi hoảng loạn nhìn con rồi ôm con bỏ chạy, người từ dưới núi tràn lên đòi bắt cô, vừa đuổi vừa mắng!"Dâm phụ này dám tư thông với yêu quái.
Mau giết ả! Giết ả đi!"Di Nhi vẫn ôm chặt lấy con của mình, hét lớn:"Không phải! Con của ta không phải yêu quái! Tại sao các người cứ ép ta như vậy hả? Ta chưa đủ đáng thương hay sao?"Lúc này hai người phụ nữ khác ăn mặc lộng lẫy bước đến chặn trước mặt cô, một kẻ nói:"Ngươi được gã vào phủ hai năm, lão gia đến phong của cô rất ít, đứa trẻ đó lại chẳng giống ai.
Cô không phải sinh con cho tên yêu quái đó thì là cho ai? Ngoài hắn ra, cô chẳng lẽ còn quen biết nhiều yêu quái hơn nữa?"Di Nhi ngập trong nước mắt, gào lên:"Không có! Cô đừng vu oan ta!""Ta không rãnh để vu oan cho cô.
Loại nữ nhân trắc nết như cô nên sớm chết đi.
Sớm để lại chức đại phu nhân cho ta! Ta làm tỳ thiếp cảm thấy chẳng cam tâm chút nào.
Rõ ràng ta xuất thân cao quý hơn cô.
Cô chỉ là thứ không cha không mẹ, thứ con hoang nên đẻ ra con cũng là con hoang mà thôi!""Ta không phải! Các người im đi!"Di Nhi khóc nức nở, tiếp tục ôm con bỏ chạy người trong làng.
Chạy được một lúc, cô vấp ngã, đứa trẻ đó rơi mạnh xuống đất nhưng vẫn không khóc, bọn họ đuổi đến bắt được cô, ngay lập tức lấy con của cô thẳng tay đâm một nhát vào cổ nó.
Máu của đứa trẻ bắn lên mặt Di Nhi, cô đơ ra như tượng đá, ánh mắt nhìn theo đứa con mình đứt ruột sinh ra rơi xuống đất.
Sự việc hiện ra trước mắt rất nhanh, nó như một cú sốc lớn với cô.
Di Nhi vùng dậy, giật lại con của mình nhưng trên người nó chỉ toàn là máu.
Cô khóc nức nở:"Con của ta, tỉnh lại đi con.
Nhìn ta đi mà.
Con ơi! Nhìn mẹ đi!"Đứa bé đó đột nhiên lật lìa cổ ngửa ra sau, nó đã chết rồi.
Di Nhi vừa hoảng sợ vừa đau đớn mà gào lên:"Con của ta! Trả con lại cho ta! Tại sao lại giết nó hả! Con gái của ta!"Cô đưa ánh mắt căm hận mà nhìn người xung quanh rồi quỵ xuống đất, giật lấy kiếm của người dân làng đứng cạnh, đặt lên cổ mình.
Đúng lúc đó Quỷ Thiên Vương chạy tới hắn hét lớn:"Di Nhi, đừng!"Di Nhi nhìn một lượt hết những kẻ hại cô, căm hận nói:"Các người ép ta! Ép ta phải chết mới vừa lòng hay sao? Các người giết con của ta.
Con của ta chết rồi, ta không còn gì để sống nữa.
Ta nhường cho các người nói, các người cứ bôi nhọ ta đi! Ta không thẹn với lòng.
Đời này của ta chính là bị các người hại, nhớ..
nhớ lấy mặt ta.
Ta quyền rủa các người chết không toàn thây!"Nói rồi cô ôm chặt con vào lòng rồi cắt cổ tự sát trong sự ngỡ ngàng của dân làng, của ta, và cả Quỷ Thiên Vương.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ta sốc đến mức hai chân ta không trụ vững nổi phải vịnh vào cây xanh gần đó.
Tại sao lại như vậy? Di Nhi