Lát sau, ta dọc theo bìa rừng để lên núi tìm Tiểu Lục, ngọn núi này đâu đâu cũng rừng cây um tùm, khỉ con khỉ mẹ đua nhau chạy nhảy, rắn rết thì không cần nói tới, chẳng biết sợ người là gì.
Ta vừa đi, vừa tránh né những con vật đó.Trời vừa sụp tối thì tới được chỗ của Tiểu Lục, ăn với nhà họ một bữa cơm.
Con của Tiểu Lục cũng khá lớn rồi, là con gái.
Tên Binh Kinh kia coi bộ rất yêu thương con và Tiểu Lục, ta đến chơi, nhìn thấy Tiểu Lục không cần vào bếp nấu cơm, rửa chén mà tất cả đều do Binh Kinh làm, trong lòng cảm thấy rất yên tâm.
Ta không định trò chuyện nhiều, chỉ hỏi vài câu thôi:"Thanh kiếm ta giao cho hai người vẫn còn giữ chứ? "Tiểu Lục:" Đương nhiên vẫn còn.
Đã lâu không gặp người, người thay đổi nhiều quá.
"" Ngoài đôi mắt này ra thì chẳng có gì thay đổi cả.
Đại Lục rất khỏe, đứa trẻ năm đó hắn tạo ra bây giờ đã lớn rồi lại còn rất thông minh, lém lỉnh.
"Tiểu Lục:" Vậy thì tốt quá! Không biết là tên gì nhỉ? "Ta mỉm cười, trả lời:" Tên Trác Liên, là con trai.
Còn con gái 2 người tên gì? "Tiểu Lục:" Nó tên là Hạ Thanh.
Không biết sau này..
bao giờ mới được đoàn tụ cùng hai người? "" Không lâu đâu.
Đợi cho Hạ Thanh và Trác Liên lớn sẽ cho chúng gặp nhau để biết huynh muội.
Sau này thế hệ chúng ta qua rồi sẽ tới tụi nó.
"Trò chuyện được vài câu thì ta xin cáo từ trước rồi về.
Buổi tối đó ta rời nhà Tiểu Lục do không thể ở một nơi quá lâu.Đáng lý ta đã về Đan Điểu thành rồi nhưng đột nhiên cảm thấy muốn đi dạo trong rừng thử.
Cảnh đêm trong rừng này cũng không âm u lắm, tuy rắn rết có hơi nhiều nhưng nhìn chung cũng coi là đẹp.
Đi được một lúc thì ở phía trước xuất hiện ánh sáng đèn từ một căn nhà tranh đơn sơ.Căn nhà đó nhìn vô cùng lãng mạn, trước nhà trồng hoa, bên cạnh còn có giếng nước, luống rau, không biết là ai mà lại có lối sống thanh tĩnh như vậy.Ta đứng ngắm nhìn căn nhà một hồi thì đột nhiên thấy có người tới, ta nhìn mặt người khác đó rồi gật đầu chào một cái, người đó cũng chào lại ta xong rồi ta định rời đi, người đó cũng vào nhà nhưng đột nhiên ta thấy có gì đó sai sai, ta dừng bước, quay lại nhìn người đó, người đó cũng quay lại nhìn ta, ta ngạc nhiên, nói lớn:" Cảnh Khang! "Cảnh Khang vừa bị ta nhận ra liền tức tốc bỏ chạy, ngay lập tức ta chạy theo túm lấy hắn, kéo hắn vào bụi cây.
Hắn thất kinh hồn vía, vội quỳ ngay xuống đất:" Hàn Hàn, ta không cố ý giúp Tiểu Văn đâu.
Là hắn nhờ ta.
"Giúp Tiểu Văn là thế nào? Ta còn tưởng hắn ở hạ giới thôi chứ.
Chưa đánh mà đã khai rồi, ta kéo hắn đứng dậy, nhíu mày hỏi chuyện:" Nói rõ ra cho ta.
Không nói rõ thì đừng trách ta độc ác.
"Hắn hốt hoảng trả lời:" Ta nói ta nói..
Hơn 8 tháng trước hắn gửi thư cho ta nói rằng sẽ đến Hạ giới sống để tạm quên đi cô, nhờ ta chăm sóc cô.
Cho nên..
cho nên ta mới giúp hắn giấu cô.
"" Hay thật, dám lừa cả ta.
Ngươi cảm thấy cuộc sống quá buồn chán rồi phải không? "" Ta không dám gạt cô.
Ta chỉ chưa chọn được thời điểm để nói.
"" Căm miệng! Còn dám biện minh, Sơn Tiểu Văn xuống hạ giới tám tháng trên trời thì là bao nhiêu năm ở Hạ giới rồi.
Hắn giỏi lắm! Hơn một năm qua uổng công ta nghĩ hắn giận ta nên không đến tìm ta.
Ta quá ngây thơ mà! "" Hàn Hàn, hắn chỉ vì yêu cô nên mới chọn xa cô thôi.
Lần này cô đến, cô tuyệt đối đừng đánh hắn.
"Ta trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng lại, nói:" Vậy Tiểu Văn đang ở trong nhà.
Hắn có quên ta được chưa? Có nữ nhân nào tới lui không? "" Không không, hắn một lòng với cô, tuyệt đối không có ai.
"" Vậy sao? Nếu ta phát hiện ra hắn đào hoa ở đây thì sao? "" Ta..
ta không biết.
À phải rồi, hắn ở đây có chút danh tiếng nghề y, có vài cô gái đi rừng được hắn giúp.
"" Lộ đuôi rồi há! Nữ nhân ta cho động vào thì giả bộ thanh cao không động tới.
Bây giờ lại lén lút cắm sừng ta.
Sơn Tiểu Văn thề sống thề chết mà cũng có ngày muốn quên ta.
Đồ dối trá, xảo biện! "Nói rồi ta tức giận bỏ đi vào nhà tìm Tiểu Văn.
Cảnh Khang không dám chạy theo, hắn chỉ đứng từ xa nói lớn:" Cô tuyệt đối đừng đánh Tiểu Văn đó! "Ta chạm tay vào cửa rồi nhưng vẫn quay lại nhìn hắn, nói:" Im đi! Về ta sẽ xử lý ngươi! Cút! "Cảnh Khang do dự một hồi rồi cuối cùng cũng chịu đi.
Hắn đi rồi, ta đột nhiên lại không muốn vào trong nữa, đang do dự có nên vào hay không, khi vào rồi cũng chẳng biết nói gì thì cửa đột nhiên tự mở, ta ngẩng mặt nhìn lên, Tiểu Văn cuối đầu nhìn xuống ta, gọi một tiếng:" Hàn Hàn..
"Vừa nghe hai tiếng này, ta chính thức không muốn bước vào, lập tức quay mặt đi.
Tiểu Văn lại nói tiếp:" Chúng ta và nói chuyện chút đi.
Ta muốn nói chuyện với nàng.
"Ta dừng bước:" Ngươi muốn quên ta rồi còn có gì để nói sao? "" Ta có rất nhiều chuyện để nói.
Nàng vào đi.
"Nói rồi hắn kéo tay ta đi vào, ta cũng đi theo hắn.
Ta ngồi trên ghế còn hắn ngồi trên giường, cả hai im lặng chỉ nghe tiếng côn trùng kêu và tiếng gió lùa.
Một lúc sau, Tiểu Văn lên tiếng nói trước:" Mắt nàng bị sao vậy? "Ta lấy tay kéo tóc của mình che kính lại, sợ hắn nhìn thấy, đáp:" Trên chiến trường có chuyện gì là không thể xảy ra.
"" Nàng..
chắc là rất đau.
Ta xin lỗi vì lúc đó đã không ở cạnh nàng.
"" Ngươi lúc nào mà chẳng vậy.
Ta và ngươi vô duyên không ai hiểu ai cả cho nên càng đến gần càng xa cách cũng đúng thôi.
"" Ta xin lỗi.
Chuyện hôm nay..
ta không phải muốn quên nàng, ta chỉ muốn thử tình cảm của mình tới đâu mà thôi.
""