"Chúng ta đã không ở cạnh nhau hơn 1 năm, ngươi cũng đã quá thích nghi rồi, bây giờ lại nói không thể sống thiếu ta vậy hơn một năm qua ngươi không sống à?""Nàng đang giận ta bỏ rơi nàng một năm hay sao? Ta biết ta sai rồi, ta xin lỗi, bây giờ ta bù đắp cho nàng, sau này dù có việc gì ta cũng không bỏ rơi nàng nữa."Nói rồi hắn lại tiếp tục thực hiện những hành động vô lễ đó với ta, ta cố đẩy hắn ra.
Một hồi sau, cũng giống như những lần trước, ta truyền ma linh vào người hắn để hắn đau đớn mà tránh ra.
Nhưng thật không ngờ, lần này không còn tác dụng nữa, không có chiêu này ta không cản hắn được, hắn cởi áo ta ra được liền cắn vào vai ta, thật sự làm ta rất đau, ta dùng chân đạp hắn ra, lấy hết sức hét lớn lên:"Ngươi đang xem ta là thứ cho ngươi thỏa mãn dục vọng đó sao? Tránh ra!"Hắn đột nhiên chậm lại, hôn lên tóc ta:"Nàng cứ nghĩ chúng ta đang vui vẻ bên nhau đi.
Nếu như ta không làm thế này thì cả đời nàng cũng không chủ động đến gần ta.
Ta là người, đương nhiên ta phải được đáp ứng nhu cầu của mình, nàng ngoan ngoãn chút đi, ta yêu nàng nhiều lắm.""Ngươi ở đây bao lâu nay đã ngủ với bao nhiêu nữ nhân rồi, thỏa mãn thì tìm người khác mà thỏa mãn."Hắn nắm tay ta, kéo mạnh ra đưa lên trên kẹp chặt lại không cho ta động đậy.
Hắn hun hít khắp nơi trên người ta, rồi tỏ ra rất vui vẻ nói với ta:"Nàng ghen rồi.
Nàng có yêu ta nên mới ghen.
Sơn Tiểu Văn ta chưa từng có lỗi với nàng, ta chỉ có mình nàng mà thôi.""Ta không muốn! Thả ta ra! Đã ba ngày ta chưa tắm đó.""Không sao.
Ta không cảm thấy dơ đâu.
Nàng nằm yên đi, ta sắp không chịu được nữa rồi."Ta hốt hoảng nhìn xuống dưới, hắn kéo thắt lưng ta ném xuống đất, cởi váy của ta ném đi luôn.Hắn hôn lên bụng ta, tay của hắn dài tới nổi đang hôn bụng ta vẫn có thể giữ chặt tay ta ở trên đầu.
Hắn vừa chạm vào ta đã nổi hết cả da gà, giật nảy lên.
Hắn ngoạm bụng của ta ngửi mạnh một cái.
Ta co chân lại, hắn lại kéo chân ta xuống, chòm lên hôn lên môi ta, chân của hắn cọ vào giữa hai chân của ta, ta nín thở, hắn lại ngậm cổ của ta:"Nàng không hề muốn chấm dứt với ta, nàng chỉ đang giận, đang ghen mà thôi.
Cho ta chuộc lỗi lại đi, hơn một năm qua ta rất nhớ nàng nhưng không thể gặp nàng.
Tối nay ta sẽ bù đắp hết cho nàng, nàng nhất định sẽ nhớ đêm này.""Đừng, tên khốn nạn này! Cút ngay cho ta!"Hắn không buông mà con hừng hực dồn dập tới.
Ta tức quá liền gồng lên nhe răng cắn vào tay hắn, cắn đến đến hắn chảy máu mặt hắn mới biến sắc chút đỉnh nhưng vẫn còn quyết tâm lắm, hắn còn nói:"Nàng đừng nghĩ ta chỉ muốn việc này mới cần nàng, hơn 1 năm qua ta đã bao nhiêu lần muốn làm hòa với nàng, ta nhớ nàng đến không chịu được.
Tối nay ta sẽ dành hết tình cảm cho nàng.
Ta sẽ không để nàng chịu uất ức đâu.
Ta yêu nàng nhiều lắm.
Ta không muốn chấm dứt với nàng."Hắn vừa nói dứt câu, ta cho hắn một đạp cực mạnh vào mắt, hắn bị hất tung ra, máu mũi cũng chảy.
Thừa thế, ta đứng dậy trên giường sút chân thật mạnh vào chỗ "đó" của hắn.
Hắn đau đớn hét âm lên, giống nhu sấp chết nhưng tiết thay là hắn đã động tới cơn dã thú trong người ta rồi.
Ta cho hắn thêm một cú đá vào mặt, nắm cổ hắn lôi xuống đất rồi giẫm liên tục mấy cái vào mặt và bụng hắn, lấy cả ghế ngồi đánh hắn.
Hắn chỉ còn biết đau đớn cuộn người cho ta đánh.
Cái tên đàn ông ngu xuẩn này nên chết cho đỡ chật đất! Đánh một hồi làm ta thấy mệt, ta dừng lạim mắng hắn:"Đồ đê tiện, cặn bã! Hèn hạ, lưu manh!"Hắn nằm trên đất thút thít khóc:"Ta biết sai rồi mà.
Sau này ta không bỏ rơi nàng nữa.
Lúc đó là do ta quá buồn, nhất thời không suy nghĩ chính chắn."Hắn càng nói ta càng tức giận, ta giẫm lên mặt hắn: "Đánh nhiều như vậy mà ngươi vẫn tưởng ta buồn vì ngươi bỏ đi sao? Ngươi có não không vậy?"Hắn vẫn rất ngu ngốc, hắn còn nói:"Hàn Hàn, hay là..
nàng bỏ hết tất cả quay về với ta.
Chúng ta dựng một căn nhà tranh như bây giờ mà sống, không cần tranh đoạt những thứ hảo mộng kia.
Bây giờ nàng bỏ vẫn còn kịp, ta vẫn sẽ chờ nàng."Ta giậm thêm một cái vào mặt hắn: "Ta chỉ có bỏ mạng, ngoài ra thứ gì ta cũng không bỏ được."Hắn căm chịu đòn đạp của ta, môi hắn còn cười: "Không sao..
nàng không cần vội quyết định.
Chỉ cần sau này được cùng nàng mỗi ngày bên nhau thế này, ta nhất định sẽ khiến nàng thay đổi ý định.""Vậy cớ chờ thử xem.
Quỷ Thiên Vương điên cuồng, ngươi cũng điên cuồng.
Ta xui xẻo lắm mới bị ngươi ám mãi không buông.
Loại người như ngươi các nữ nhân khác phải tránh xa ra mới an toàn.""Ở lại đây với ta đi, ta cho nàng đánh, đánh ta thế nào cũng được.
Ta chỉ xin nàng đừng đi nữa.
Tranh đoạt thì có gì tốt, chỉ chém giết nhau vô nghĩa mà thôi.
Chúng ta bây giờ đi tìm một nơi nào đó ẩn cư, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, có cơm ăn cơm, không cơm thì ăn cháo, ăn khoai, ăn ngô.
Sống một đời không lo không nghĩ há có phải tốt hơn không? Coi như ta xin nàng, dừng tay lại bây giờ cũng còn kịp đó.
Đầu hàng họ đi, ta cùng nàng trở về nơi yên bình để sống.""Ta hàng, bọn họ cũng không tha mạng cho ta.""Ta sẽ bảo vệ nàng.
Dù có chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ nàng.""Ngươi có thể bảo vệ ta nhưng còn hơn mấy vạn binh sĩ của ta thì sao bảo vệ? Ta không thể từ bỏ giữa chừng