Nghĩ đến đây, Lý Quý nheo mắt lại, nhìn sang Hồng Nhược Lan.- Ngươi nói vậy ….…để ta… không trói ngươi lại ?Hồng Nhược Lan nghe thấy chẳng thấy biểu hiện gì, chỉ nhìn xuống bụng mình, xoa xoa mấy cái, ánh mắt trìu mến.Sau đó mới liếc sang Lý Quý không chút ngại ngần...- Không sai...Bất ngờ Hồng Nhược Lan ghẽ gượng dậy, tay vươn tới xoa xoa hai chân mình.Cho dù là tu sĩ đi chăng nữa, nhưng có lẽ cả tuần trời luôn bị buộc chặt ở tư thế đứng, hai chân cũng không khỏi ê buốt, đau đớn tê rần.Xoa xoa chân mấy cái, Hồng Nhược Lan mới nhìn sang.- Luôn có một tia thần thức khống chế, ngươi cũng chẳng phải lo lắng….….
ta sẽ bỏ chạy.Lý Quý nghe vậy có chút rung động, sau đó ánh mắt đanh lại.- Được.
Ta sẽ cởi trói… nhưng không phải vì lời nói ngươi….
mà là vì …....tiểu nữ kia ….Hồng Nhược Lan sắc mặt cực kì rung động, bởi ánh mắt Lý Quý đang nhìn về........!phía bụng mình.Nàng ta trợn tròn vô cùng kinh ngạc.- Tiểu….
tiểu… nữ ? Làm sao ngươi biết ….Khuôn mặt Lý Quý không chút cảm xúc, phất phất tay.- Ngươi biết vậy được rồi, lắm lời làm gì.Chợt Lý Quý đứng lên, nhìn sang Hồng Nhược Lan nhướng mày.- Ngươi ngồi đó đến bao giờ….
Còn không mau dọn dẹp đống kia đi.Dứt lời, hắn mở cửa lồng sắt, đi ra bên ngoài.
Cũng chẳng buồn đóng lại.Ở phía sau, Hồng Nhược Lan khó khăn đứng dậy, bước từng bước nặng nề ra ngoài.Đứng trước lồng giam đối diện, nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Hạo Phi, vẻ mặt Hồng Nhược Lan chợt loé lên vẻ độc ác, bàn tay đang đưa lên ....định động thủ thì......Bất ngờ !..Trong đầu nàng ta truyền đến cảm giác đau nhói.Tiếng Lý Quý cách đó không xa vọng lại..- Ngươi chớ nghĩ đến việc đó… hắn….....!chưa thể chết được….Hồng Nhược Lan thở dài, liếc sang Hạo Phi thật sâu, sau đó mới quay mặt đi.....Con đường từ ngục giam ra ngoài cửa động uốn éo ngoằn nghoèo.
Lý Quý đi trước, Hồng Nhược Lan tay cầm hai thùng gỗ, lẽo đẽo theo sau.Thấy cửa động, chợt Hồng Nhược Lan đứng khựng lại.Lý Quý thấy biểu hiện của nàng ta liền ngoái đầu ra sau, nhìn khuôn mặt phân vân của Hồng Nhược Lan liền bật cười.Bởi lúc này, cả hắn cùng Hồng Nhược Lan đều trần truồng, không mảnh vải che thân.Lý Quý thì không nói, nhưng Hồng Nhược Lan thì hẳn là vô cùng xấu hổ.Hắn đi tiếp, phất phất tay, nói vọng lại...- Bây giờ đã giữa đêm, nơi này hoang vắng, ngươi sợ cái gì...Nghe vậy, Hồng Nhược Lan mới thoáng yên tâm, đi tiếp....Ra bên bờ sông.Ánh trăng lập loè ánh lên bề mặt như đang nhảy múa.Dù là giữa đêm nhưng vẫn thấy có một vài chiếc thuyền nhỏ xa xa ánh đèn lập loè, dường như là đánh bắt cá về đêm.Mấy tuần qua, vì để giám sát phu phụ Hồng Nhược Lan, Hạo Phi, Lý Quý toàn ở bên trong huyệt động.Bấy giờ mới ra hít thở không khí bên ngoài, hắn vươn vai nằm dài ra bờ cỏ.
Lôi một bầu rượu từ trong nhẫn trữ vật ra, uống liên tiếp mấy ngụm.Lắng nghe tiếng côn trùng kêu xì xầm, nhìn lên bầu trời, cũng chẳng biết nghĩ gì.Hồng Nhược Lan múc hai gáo nước đầy, nhìn xuống dưới sông, ánh mắt có chút phân vân.
Sau đó quay sang.- Này… ta…?….
có thể…Chưa nói hết câu, Lý Quý đã cất lời.- Tắm cho sạch sẽ một chút.Dường như có liên kết với thần hồn của Hồng Nhược Lan, nàng ta chưa kịp nói … Lý Quý đã biết mà nói trước.Hồng Nhược Lan ánh mắt chợt sáng lên, nhanh chóng đi xuống bên dưới sông.Dù sao cũng là nữ tử, cũng mấy tuần trời chưa được tắm táp, không cần nói cũng biết nàng ta hứng thú thế nào.Lý Quý gượng dậy, chống tay ra sau, uống mấy hớp rượu.
Nhìn thân ảnh nữ tử đang tắm kia sắc mặt có chút kì lạ.Từ phía sau, cũng không thấy bụng nhô cao của Hồng Nhược Lan, chỉ thấy nàng ta dáng người cân đối, tóc búi cao.Ánh trăng mập mờ hắt lên, đủ để thấy rõ bờ mông trắng ngần căng đầy của nàng ta, bên dưới hạ thân, còn thấy lấp ló một vạt hắc mao kéo dài ra sau.Lý Quý húp một ngụm rượu…- Nếu không hoài thai....sắc vóc…....cũng không tệ....Nghe vậy, Hồng Nhược Lan ngoái đầu ra