Chẳng biết qua bao lâu.Chỉ thấy khuôn mặt Hồng Nhược Lan như đờ đẫn, phía sau lúc này cũng đã giãn ra, nàng cũng dần quen, cũng không còn quá đau đớn như lúc đầu.Lúc này, khoái cảm xen lẫn với đau rát không thể nói thành lời.Về phần Lý Quý, hai chân cũng đã dần mỏi rã, hắn quyết định không kiềm chế nữa.Bất ngờ rùng mình liên hồi.Dòng tinh khí kia ào ạt phóng xuất vào bên trong cơ thể Hồng Nhược Lan không chút lưu giữ.Đằng trước, Hồng Nhược Lan cũng cảm thấy phía sau mình có một luồng khí nóng bên trong, cùng với biểu hiện của Lý Quý phía sau, nàng cũng biết là hắn đã phóng xuất...Khuôn mặt nàng ta ....!bỗng phức tạp khó tả...Lý Quý vừa mới phóng xuất xong, hô hấp dồn dập, hạ thân bên dưới khoan khoái mãnh liệt.Qua mấy cái hô hấp, hắn mới từ từ rút mao côn ra khỏi cúc hoa Hồng Nhược Lan....“Xọc…xọc…xọc…”...Vừa rút ra, đã nghe những tiếng động kì lạ, cúc hoa của Hồng Nhược Lan bị hành lạ hơn mấy canh giờ, rút ra vẫn chưa kịp co bóp trở lại, vẫn còn mở rộng.Bỗng Lý Quý trợn mắt.Vì Hồng Nhược Lan vẫn đang đứng, bên trong thông đạo kia, tinh khí từng dòng trào ngược trở lại ra ngoài........chảy xuống dưới hai đùi trắng ngần.Nhưng thứ khiến hắn cả kinh chính là........!kèm với dòng tinh khí kia, còn có cả chất lỏng màu vàng sậm chảy theo ra...Không cần nói......!cũng biết là gì.Khứu giác của tu sĩ cũng nhạy cảm hơn phàm nhân không ít, vì vậy, một cỗ mùi khó ngửi nhanh chóng xông lên.Hồng Nhược Lan đang bần thần, cảm thấy phía sau chân mình có một dòng chất lỏng ẩm ướt men theo đùi chảy xuống, kèm với cỗ mùi kia.Nàng ta cũng giật thót, quay ra sau, khuôn mặt đỏ ran...- Ngươi… ngươi… đều là do ngươi…..Lý Quý nghe vậy, cũng không có trả lời, chỉ nhanh chóng nhìn xuống hạ thân mình.Thấy bên dưới vẫn sạch sẽ, không có dính thứ chất lỏng kia....!lúc này mới thở phào mấy cái.Hắn có chút đăm chiêu, liếc sang nhìn Hồng Nhược Lan đang nhăn nhó ở phía trước.
Sau đó liếc sang phía đối diện, thấy Hạo Phi khuôn mặt vẫn đang ngơ ngác.Lý Quý không biết nghĩ gì.Bất ngờ từ trong nhẫn trữ vật.........!lấy ra một thanh châm bén nhọn.Hồng Nhược Lan thấy vậy liền trầm xuống, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt vô cùng phức tạp...“Chẳng lẽ ….
Hắn bây giờ thực sự…...…định …...… xuống tay… ?”..“Xoẹt xoẹt”..Hồng Nhược Lan chưa kịp định thần lại giật thót lần nữa, nhưng cảnh tượng cũng không như nàng ta tưởng tượng.Mấy sợi dây buộc chặt quanh người bất ngờ bị cắt đứt xuống.Dưới ánh mắt ngơ ngác của Hồng Nhược Lan, Lý Quý tiến tới mở khoá còng tay ở tay và chân của nàng ta.Làm xong tất cả, hắn âm thầm đề phòng liên kết với sợi thần hồn của Hồng Nhược Lan, phòng ngừa bất trắc.Hồng Nhược Lan được cởi trói, ánh mắt vô cùng khó hiểu...- Sao ngươi lại cởi trói….?..Lý Quý cúi gằm mặt thở dốc, chỉ nghe tiếng hắn nói.- Mấy hôm nay toàn là ta dọn dẹp hậu quả của ngươi….
lần này…...Hắn chợt liếc sang đống hậu quả dưới chân Hồng Nhược Lan…...….
Ngươi tự dọn dẹp lấy…..Lý Quý chợt liếc sang Hạo Phi, cười thâm ý.- Nếu thấy ngươi không còn bị trói buộc như thế này… tên kia ..
không biết sẽ nghĩ gì a.Nghe vậy, Hồng Nhược Lan liếc sang đối diện ánh mắt chợt loé, không biết nghĩ gì, chợt nàng ta ánh mắt có chút phức tạp...- Ngươi không sợ ….
Ta sẽ … ?..Nghe vậy, Lý Quý chợt bật cười.- Ta chẳng phải cởi trói cho ngươi luôn đâu…- Cơ thể ngươi đang hoài thai, lại đang hư nhược thế kia… ngươi nhắm …...….
có thể giết được ta chăng ?..- Nhưng cho dù là được đi nữa….Lý Quý chợt nhìn sang Hồng Nhược Lan bật cười.- Hahahaha….
Ngươi dám ?Hồng Nhược Lan nghe vậy khuôn mặt cau lại...“Hắn nói cũng không sai …..“Tình hình hiện tại có muốn xuống tay….
cũng chỉ nắm được 5 phần…Nhưng không còn pháp bảo, không còn trữ thi vật….….
ta có thể sao…?”..Hồng Nhược Lan không biết nghĩ gì, khuôn mặt càng nhăn nhó hơn...“Khốn kiếp….”..“ Cho dù ta có giết được hắn … tia thần hồn kia cũng ….”..Nghĩ đến đây, Hồng Nhược Lan chỉ thở dài...Bỏ hẳn ý định đánh lén kia.Hai tay nàng ta xoa xoa cổ tay đang đau nhức vì cả tuần trời bị còng lại.
Ánh mắt đảo mấy vòng, chợt dừng lại ở đống tinh khí xen lẫn với vật thể sền sệt màu vàng sậm bên dưới.Khuôn