Bên ngoài bóng Văn Tịnh Kì bay vút đi, chỉ vọng lại tiếng khích lệ của nàng:- Sư đệ, sư nương, chờ tin tốt lành của hai người.Sau khi Văn Tịnh Kì đi, bên ngoài bán cầu trở nên yên tĩnh.Bên trong chỉ còn nghe tiếng suối chảy nhẹ nhàng cùng với tiếng sột sột đều đặn.Còn không phải tiếng miệng hắn đang ăn hạ bộ của Liễu phu nhân thì là gì.Lúc này, khuôn này Liễu Thanh mới giãn ra, nhìn về hướng Văn Tịnh Kì bay đi, nở nụ cười đầy đắc ý. Bà bỗng liếc nhìn xuống tên Lý Quý.Mắt hắn tuy đang nhìn lên cười nhưng môi và lưỡi đang ra sức hoạt động bên dưới hạ thân.Hệt như 1 tên khất cái bị bỏ đói lâu ngày bỗng được cho đồ ăn thịnh soạn vậy.Lý Quý mỗi lần ngón tay ngoáy mạnh bên trong hạ thân của Liễu Thanh thì lại khiến bà giật nhẹ mấy cái.Không biết qua bao lâu, lúc này Lý Quý tâm lý đã thoải mái, dục vọng lại đang dâng trào như lửa đốt. Có chút không cẩn thận, cơ thể run lên mấy đợt, bất giác đã phóng xuất tinh khí.Tinh khí hắn trắng đục như sữa, nhẹ nhàng bị cuốn đi theo làn nước trong vắt.Liễu Thanh nãy giờ vẫn không hề dục hắn, kiên trì giữ nguyên tư thế kia. Thần thức phát hiện cơ thể hắn run lên mấy cái, đã phóng xuất tinh khí.Bà ta khẽ mĩm cười, ngọc thủ vươn lên vuốt lại mái tóc đang rối bời của Lý Quý, miệng xoan khẽ trách:- Ngươi ăn đã đủ chưa ?.Lý Quý nghe vậy bất giác định thần, chỉ liếc nhìn Liễu Thanh đắc ý rồi rút ngón tay ra. Bàn tay lau sơ nước đục còn dính lại trên miệng mình.Hắn tiếc rẻ hít hà mùi trong lòng bàn tay đầy quyến luyến. Sau đó mới đưa tay xuống suối rửa sạch.Lúc này hắn vẫn giữ chân Liễu phu nhân đặt trên đá, hai tay vớt nước suôi nhẹ nhàng vệ sinh hạ thân của bà.Liễu Thanh ánh mắt hiện lên ngạc nhiên nhưng cũng không ngăn cản.Lý Quý đương nhiên cũng không quên vệ sinh hắc mao rậm rạp, mềm mại ở trên của bà.Xong xuôi, hắn mới đầy quyến luyến để chân bà xuống.Liễu phu nhân nhìn bộ dạng luyến tiếc của hắn không khỏi bật cười:- Không cần luyến tiếc, ngày tháng sắp tới còn dài.Lý Quý nghe vậy ánh mắt đầy mong đợi, khẽ gật đầu.Sau khi chăm chú chỉnh lại tóc tai, bất giác bà lại trở lại thành Liễu phu nhân đoan trang, thuỳ mị như lúc trước.Lý Quý nhìn Liễu Thanh khuôn mặt thất thần.Không phải vì vẻ đẹp lộng lẫy của Liễu phu nhân.Mà chính vì kể từ lúc này, Liễu phu nhân và hắn giờ đây... đã có một mối quan hệ mập mờ khó nói.Vĩnh viễn không thể trở lại như trước.Hắn vội định thần, khuôn mặt có chút si mê:- Mẫu thân, người thật đẹp a !Liễu phu nhân nghe vậy , tuy trong lòng đầy đắc ý. Nhưng bề ngoài chỉ thấy khuôn mặt bà có chút hồi tưởng:- Trước đây dù ở Hợp Hoan Tông có hơn hai ngàn nữ đệ tử xinh đẹp thoát tục , nhưng ta được tông chủ mệnh danh là một trong ba nữ nhân xuất sắc nhất.Lý Quý nghe vậy liền giật mình hỏi:- Mẫu Thân, tại sao chỉ có duy nhất tông chủ là nam nhân trong khi có đến hơn hai ngàn nữ đệ tử ?Bà ta liếc hắn yêu mị, trong lòng có chút cảm khái.- Tất nhiên là để tông chủ hưởng lạc rồi.Lý Quý ánh mắt trợn tròn không thể tin, hít vào một ngụm khí lạnh.Liễu thanh thấy bộ dạng thất thố của hắn cũng không hề ngạc nhiên.Bất kì kẻ nào nghe qua cũng đều sẽ đều có biểu hiện như hắn, Hợp Hoan tông vốn thần bí như vậy đấy.Bất chợt, Liễu phu nhân nghĩ về quá khứ ngày xưa của mình, khuôn mặt có chút thất thần.Liễu Thanh bà trước đây vốn là một người phụ nữ hiền thục, nổi tiếng trẻ trung xinh đẹp nhất vùng hạ du.Cũng như bao phụ nữ khác cùng trang lứa, Liễu phu nhân cũng đến tuổi kết hôn.Bà cũng có một gia đình nhỏ, hạnh phúc viên mãn.Phu quân bà là một nam tử tài hoa giỏi giang, khí chất ngất trời, vốn là một viên tướng của triều đình.Tuy thường chinh chiến nhưng vẫn thường trở về nhà chăm lo cho gia đình. Không lâu sau, hai người có với nhau một nữ tử xinh xắn.Nhưng rồi, vào một ngày mưa phùn cuối năm. Liễu thanh nhận được thư của triều đình.Như sét đánh ngang tai.Phu quân bà trong một lần ra trận không may bỏ mạng, cuộc sống Liễu Thanh từ đó dần trở nên khó khăn.Phương nam lúc này chiến trường loạn lạc, cả hai mẹ con lưu lạc khắp tơi, rốt cuộc bà bị bán vào thanh lâu, chịu muôn vàn đắng cay tủi nhục không sao kể hết.Liễu Thanh không nhớ nổi mình phải làm bao nhiêu trò dơ bẩn, bệnh hoạn để làm hài lòng lũ công tử lắm tiền.Đồng thời cũng không nhớ hết rốt cuộc mẹ con bà đã phải chịu bao nhiêu trận đòn roi của đám hộ vệ thanh lâu, mỗi khi không chịu làm theo lời đám công tử phú ông kia.Có lần, một lão quan gia lắm tiền ở Kinh Thành tên Quân Phong Hạo, hắn mỗi lần đến thấy sắc đẹp của hai mẹ con bà đều nổi lên thú tính.Thậm chí có lần hắn còn bắt cả hai mẹ con phải ăn cả chất thải của hắn và cả chính mình.Liễu Thanh phu nhân nhìn con gái đầy nhục nhã và ê chề, chỉ biết