.....Chẳng biết qua bao lâu, khuôn mặt nhăn nheo của Vân Trung Tử cũng khẽ giãn ra..- Thì ra là chuyện này… chỉ là hiểu lầm… chỉ là hiểu lầm… cũng chẳng có gì to tát a….Hồng Cự vỗ vỗ cái bụng tròn của mình mấy cái, chỉ về phía Mặc Long..- Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, ta đến muộn một chút… chẳng phải nhi nữ cùng tôn tử đã….Vân Trung Tử khẽ cười, phất phất tay chỉ về Lý Quý..- Ai da… dù sao nhi nữ cũng không sao….
ta thấy vấn đề không nằm ở nhi nữ đạo hữu, mà nằm ở tiểu tử kia a….- Ngươi thì muốn mang hắn đi, còn đám tiểu bối này thì lại muốn giữ…..Hồng Cự nhất thời chẳng biết nghĩ đến gì, liền động nộ..- Lão già… ta chẳng qua nể lão thanh cao sống đời ẩn cư, mới kiên nhẫn thế này….Chợt ông ta khuôn mặt đanh lại..- Ngay cả ông… 100 năm trước thì được… bây giờ muốn đối chiến với ta…...- Hừ… si tâm vọng tưởng…...Nghe đến đây, ánh mắt Vân Trung Tử chợt loé, không lâu sau mới thở dài..- Thì ra Hồng đạo hữu… đã chân chính bước vào Ma Quân… chả trách chả trách….Ánh mắt già nua của Vân Trung Tử đanh lại, nhếch mép..- Đối chiến thì ta tự thẹn không bằng… nhưng để giữ chân Hồng đạo hữu… lão già này........!có 7 thành chắc chắn a !.Nghe đến đây, Hồng Cự không khỏi đăm chiêu, tất nhiên hiểu ý của Vân Trung Tử, chợt liếc về phía nhi nữ..“Lão già này… cũng không phải nói chơi…”.“Triệt để trở mặt… tiểu nữ kia không khéo….”..Hồng Cự chợt xua tay..- Ngươi muốn thế nào ?.Vân Trung Tử nghe vậy liền bật cười, bước tới mấy bước vuốt vuốt chòm râu..- Nhi nữ của Hồng đạo hữu… tất nhiên đám hậu bối này sẽ không đụng đến..Ánh mắt già nua của ông ta chợt nhìn về phía Lý Quý đăm chiêu..- Vậy đi, tiểu tử này nói gì đi nữa… cũng là hiền tế của Hồng đạo hữu.
Xuống tay hạ sát…..….
cũng không được…..Ông ta liếc về phía Mặc Long nhướng mày..- Mặc tiểu tử….
một chiêu..Nghe ông ta nói vậy, cả Hồng Cự lẫn Mặc Long đều khó hiểu.
Chưa kịp mở miệng đã nghe Vân Trung Tử nói tiếp..- Trong một chiêu… ngươi cùng tiểu tử kia giải quyết triệt để ân oán đi thôi…..Hồng Cự chợt trợn tròn..- Lão nói hay lắm… tiểu tử kia chỉ là… làm sao mà tiếp được…?.- Ấy ấy… Hồng đạo hữu chớ lo lắng… ta đã nói tiểu tử kia không thể giết được.
Nếu như chẳng may tiểu tử kia tuyệt mệnh… tại hạ sẽ cho đạo hữu một cái công đạo a..Thấy Hồng Cự gần mất bình tĩnh, Vân Trung Tử nhanh chóng xua tay giải thích.Nghe vậy, sắc mặt Hồng Cự mới dịu lại.
Vân Trung Tử chợt quay ra sau nhìn Mặc Long..- Tiểu tử ngươi thấy thế nào ?.Ánh mắt Mặc Long chợt loé, chẳng biết nghĩ gì, liền thở dài chắp tay..- Theo phân phó của tiền bối..Hồng Cự lê thân hình đồ sộ đến trước mặt Lý Quý, nhướng mày..- Còn tiểu tử ngươi ?.Lý Quý nghe ông ta hỏi vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.Ánh mắt đảo về phía Mặc Long, chỉ thấy ông ta chắp tay nhìn về phía xa xăm, cũng không có nhìn về mình.Hắn liền thở dài, không lâu sau, khuôn mặt hiện lên quyết tâm..- Được !.Thấy bộ dạng của hắn.
Vân Trung Tử ánh mắt chợt loé, không lâu sau khuôn mặt có chút tiếc nuối..“Nhân cảnh dám chịu một chiêu của Thiên Cảnh… mà không chút lo sợ….”.“Hạt giống này… lại là tà tu… đáng tiếc… đáng tiếc….”..Chỉ thấy Hồng Cự khuôn mặt đầy tiếu ý..- Ha ha ha… khá lắm… khá lắm… ít nhất cũng không làm mất mặt bổn toạ..Vừa nói dứt lời, Hồng Cự vỗ vai hắn mấy cái.Lý Quý ánh mắt chợt loé.
Chỉ trong cái nháy mắt, từ lòng bàn tay của Hồng Cự, một luồng hắc linh khí như thiểm điện nhanh như chớp tiến vào đan điền.Dù không hiểu chuyện gì, nhưng Lý Quý cũng vô cùng phối hợp, khuôn mặt vẫn không chút biến sắc..- Được rồi bắt đầu đi, bổn toạ không có cả ngày rãnh rỗi mà chờ đợi đâu..Hồng Cự ánh mắt như buồn ngủ, bàn tay mập mạp đưa lên miệng vỗ vỗ mấy cái.Lúc này Hồng Nhược Lan cũng buông Lý Quý ra, tiến về phía Hồng Cự, ánh mắt nhìn về Lý Quý không dấu nổi lo lắng.Đối diện, Mặc Long cũng từ từ tiến đến mấy bước, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Văn Tịnh Kỳ nhìn về phía Lý Quý, khuôn mặt khẽ nhăn, vừa thương lại vừa giận.
Nhất thời chỉ thở dài, quay mặt bỏ đi.
Không muốn nhìn thấy tràng cảnh sư đồ tương tàn này.Lý Quý vội quỳ xuống, ánh mắt cũng vô cùng phức tạp..- Sư phụ… ơn của người… con….- Câm miệng… ta không có tên đồ đệ như ngươi.
Coi như Mặc Long ta có mắt như mù, nhận tên nghiệt súc ngươi….Ông ta thở dốc mấy cái, kiềm chế phẫn nộ.
Chợt hít sâu một hơi.
Trừng mắt..- Sau chiêu này… ngươi là ngươi… ta là ta…..… Chúng ta….
ân đoạn