Ngay cả chính bản thân Vân Trung Tử, ông ta cũng không tìm thấy cánh cửa của Tiên Quân, đây là cơ hội vô cùng hiếm có.
Không chỉ ông mà đám chưởng giáo như Mặc Long, Phùng Diêm Sâm sẽ được trực tiếp đối chiến với cao thủ Ma Quân thật sự.Đây là cơ hội vô cùng hiếm có.Mặc Long và Phùng Diêm Sâm nhìn nhau, chợt nhoẻn miệng cười.
Đều thấy chiến ý trong mắt đối phương.Chẳng biết nghĩ gì.
Phùng Diêm Sâm ánh mắt chợt loé, miệng mấp máy...“Phùng nhi, mau đuổi theo Lý Quý… nhân cơ hội này thanh lý môn hộ cho Mặc bá bá, tránh Phóng Hổ Quy Sơn…”(Phóng hổ quy sơn: Thả hổ về rừng )..“Còn nữa… chớ đụng đến nữ tử hoài thai kia… mang đến rắc rối không cần thiết”.Ở phía sau, chỉ thấy Phùng Hi Bạch ánh mắt chợt loé, nở nụ cười âm hiểm, âm thầm lui về phía sau.Mặc Long nghe vậy không khỏi nổi lên cảm kích, đầu gật gù.- Đa tạ.
Phùng huynh suy nghĩ thật chu toàn.
Để ta gọi thêm tiếp ứng cho Phùng nhi....Nhất thời, cả hai nhìn nhau cười một tràng.......Mấy canh giờ sau.Bên trên một cự điêu rộng mấy trượng đang bay xé gió.
Ban nãy bị một kiếm của Văn Tịnh Kỳ, cùng với một chỉ không lưu tình của Mặc Long, bấy giờ đã rời khỏi sơn môn Thần Kiếm Tông mấy chục dặm.Lý Quý mới cảm thấy đau đớn truyền đến dữ dội..- Huynh có sao không ?.Lý Quý dù khuôn mặt nhăn nhó cũng phải giật mình, bởi lúc này chỉ còn hai người, mà cũng là lần đầu tiên Hồng Nhược Lan xưng hô thân mật như vậy, hắn chợt nghĩ gì đó nhoẻn miệng..- Tất nhiên là đau muốn chết đi được… này… ban nãy những lời....….muội nói… là….Hồng Nhược Lan vừa truyền linh lực vào cho Lý Quý, khuôn mặt nhăn nhó..- Bây giờ mà huynh vẫn còn tâm tư…..Thấy Lý Quý dù bờ môi đã trắng bệch, nhưng vẫn cố nhoẻn miệng cười.
Hồng Nhược Lan chẳng biết nghĩ gì, cũng mỉm cười..- Ngoại trừ việc cha đứa bé này… những điều muội nói đều là thật cả… được chưa ?.Vừa nói xong, khuôn mặt nàng ta cũng đỏ ửng lên, bàn tay vô thức nắm tay Lý Quý chặt hơn.
Hắn thấy vậy chợt nhìn xuống bàn tay của Hồng Nhược Lan, sau đó có chút phức tạp..- Ta… đã hiểu tâm ý của muội…..…muội biết không… chân chính bỏ đi vỏ bọc chính phái… làm một tên ác nhân tà phái… cũng không tệ….Hồng Nhược Lan nghe vậy mỉm cười..- Đâu phải tà phái ai cũng là ác nhân….
Đâu phải chính phái ai cũng là thiện nhân….Lý Quý nghe vậy có chút lâm vào trầm tư, không lâu sau liền thở dài..- Chỉ tiếc….
bây giờ ta đã mất đi sạch tu vi…ta… chẳng còn gì nữa….Nghe vậy, Hồng Nhược Lan vội đặt tay lên mặt hắn, ánh mắt hiền hoà..- Mất đi thì tu luyện trở lại… trước đây huynh cũng chẳng có linh căn mà vẫn tu luyện được đó sao..- Ban nãy lúc huynh chịu một chiêu của Mặc Long, ta đến bên cạnh, cha ta có nói nhỏ, ông đã đoán trước Mặc Long sẽ hạ độc thủ như thế này, âm thầm gia cố đan điền của huynh….….
Đan điền vẫn nguyên vẹn chưa vỡ nát… huynh sợ cái gì..Lý Quý nghe vậy liền trố mắt..- Âm thầm gia cố ?.Hắn chợt nhớ đến lúc Hồng Cự vỗ vỗ vai mình, đan điền như có gì đó tiến vào.
Đến lúc này, nghe chính miệng Hồng Nhược Lan nói mới hiểu nguyên do.
Khuôn mặt chợt hiện lên tiếu ý, nhưng không lâu sau lại trầm xuống..- Nói như vậy… nếu như không có cha muội âm thầm động tay… ta đã...Hồng Nhược Lan gật đầu..- Tất nhiên là đan điền vỡ nát, vĩnh viễn không thể uẩn dưỡng linh lực rồi, không chỉ như vậy, cho dù là có an ổn làm phàm nhân đi nữa, huynh cũng phải mang thương tật suốt đời đấy a..Nghe đến đây, Lý Quý thầm nghiến răng..- Tại sao….ông ta….Chưa nói hết câu Hồng Nhược Lan đã tiếp lời..- Lại độc ác như vậy ?.Thấy Lý Quý khựng lại, nàng ta mới nhoẻn miệng..- Không chỉ muốn phế tu vi mà còn muốn hành hạ huynh cả đời đấy.
Ta đã nói với huynh rồi, chính phái cũng không thiếu tên lòng lang dạ thú a…..….lão Mặc Long kia từ lúc âm thầm để tên Hạo Phi khi tỷ thí âm thầm gia tăng linh lực….… muội đã thấy ông ta lộ ra bộ mặt nguỵ quân tử rồi a….Lý Quý lâm vào trầm tư, chợt khuôn mặt có chút dữ tợn, gằn giọng..- Nếu lần này có thể tái khởi… nhất định ta sẽ đến đòi cả vốn lẫn lãi…..… Thần Kiếm Tông… Vạn Đao Tông… hừ….Hồng Nhược Lan nghe vậy liền đưa nắm tay lên động viên..- Ít nhất phải như vậy a….Chợt nhìn sang Hồng Nhược Lan, Lý Quý ánh mắt có chút phức tạp..- Sao…muội… lại tốt với ta như vậy ?.Hắn chợt nhìn về phía chân trời, hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài..- Giờ ta đã thế này… đã trở thành gánh nặng cho muội rồi….Khuôn mặt Hồng Nhược Lan bỗng giãn ra, nắm lấy tay hắn..- Huynh chớ có vậy….Nàng ta cũng nhìn về phía chân trời kia, tóc mai bay phần phật trong gió, ánh mắt đăm chiêu..- Ta chẳng biết tại sao lại có linh cảm… huynh sau này sẽ …..- Sẽ thế nào ?.Hồng Nhược Lan chợt liếc xuống, thấy bộ dạng Lý Quý chợt bật cười..- Thôi bỏ đi..Nàng ta nhìn xuống bên dưới nhướng mày thâm ý..- Huynh bị thương vậy bên dưới chắc....!không bị thương đâu nhỉ ?.Nghe vậy Lý Quý liền trố mắt, sau đó bật cười, nhưng cơ thể đang hư nhược, hắn liền ho sặc sụa..- Này..
này… muội chỉ giỡn thôi a….Hắn vừa ho, vừa lấy hai tay nhanh chóng bụm miệng, mở ra không biết từ lúc nào đã xuất huyết.
Hồng Nhược Lan