..Đang miên man, từ trong cánh rừng đã có một nhân ảnh cười lớn đi ra..- Ha… ha… ha… thật là tình tứ quá nhỉ….
ta cảm động quá thôi…..Còn ai ngoài….
Phùng Hi Bạch.Hồng Nhược Lan vội ngước lên, hai tay lau vội nước mắt.
Khuôn mặt đanh lại vô cùng đề phòng, nhìn Phùng Hi Bạch vô cùng oán độc.Ở phía sau, không biết từ lúc nào cỗ thi Vân Tông đã xuất hiện.Nàng ta không nói không rằng, liền cùng cỗ thi kia xông đến Phùng Hi Bạch.Lý Quý thấy vậy liền đại biến, ánh mắt trợn tròn, cả người run rẩy.
Bởi hắn biết, Hồng Nhược Lan dù tu vi cũng là Nhân Ma tầng 9, nhưng chưa phục hồi đỉnh phong, còn đang hoài thai..Hiển nhiên nàng ta…..….
Không hề có tỷ lệ chiến thắng..Cố gắng gượng dậy nhưng cơn đau nhói hành hạ bên dưới khiến hắn giật thót nhíu mắt, liền ngã người xuống trở lại..- Nàng…..- Ngu ngốc… ngu ngốc…..Hắn nổi lên vô số phức tạp, ánh mắt phức tạp nhìn lên những áng mây trôi bồng bềnh trên trời, miệng lưỡi đắng chát, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực lẫn chua xót như vậy..“Chẳng lẽ… mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này….”.“Keng…”..“Keng keng keng…”...Nghe tiếng binh khí đối chiến, Lý Quý sắc mặt phức tạp.
Cũng không dám nhìn tràng cảnh kia.
Bởi hắn cũng đã biết trước kết cục….….
như thế nào....Không lâu sau....“Xoạt….”...Tiếng cơ thể đổ rạp xuống lá cây khiến Lý Quý chợt khựng lại, hắn chợt thở dài một hơi.
Đôi mắt đang nhắm chợt mở ra.
Khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn ngoái đầu nhìn về đối diện.Vì hắn muốn, thấy nhân ảnh Hồng Nhược Lan lần cuối cùng.Vừa quay sang…Lý Quý liền chấn kinh, không thể tin vào mắt mình, đôi môi khô rốc không còn chút máu lắp bắp....- Tiểu… Tiểu Cơ… sao muội lại ở đây ?...Trước mặt hắn tràng cảnh cũng không như tưởng tượng.
Hồng Nhược Lan ở phía xa cũng trợn tròn, đứng như trời trồng.Bên này, một nhân ảnh nữ tử xinh xắn đang vội vàng đi đến.Vừa thấy Lý Quý mở miệng, nhân ảnh kia liền thở phào cũng không có trả lời, vội cúi xuống xem xét.
Không lâu sau khuôn mặt mới có chút phức tạp.- Thiếu chủ… ta là Lệ Tích… Tiểu Cơ chỉ là tên gọi che dấu thân phận ở Thần Kiếm Tông…Nghe đến đây, Lý Quý chợt sững sờ..“Thiếu chủ… vậy nàng ta chính là….”.“Thì ra nha đầu…Tiểu Cơ luôn vui tươi hoạt bát, bên cạnh hầu hạ Văn Tịnh Kỳ lại….lại… chính là nhân thủ của Liễu Thanh… “.Lý Quý thần sắc vừa mừng vừa lo, chợt nhớ đến gì đó… miệng thều thào..- Thì ra nàng…mà thôi… Liễu Thanh đâu rồi ?.Lệ Tích nghe đến đây sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không có trả lời ngay, một tay truyền linh lực vào đan điền Lý Quý.Tay còn lại chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một viên đan nhỏ như đầu ngón tay..- Thiếu chủ… mau phục dụng đan dược trước đã..Nghe vậy, Lý Quý mới thở dài, gật đầu.Sau khi thấy hắn nuốt xuống, Lệ Tích mới vuốt mồ hôi trên trán.
Hồng Nhược Lan lúc này cũng đã tiến đến bên cạnh.Thấy sắc mặt lo lắng của Lệ Tích, nàng ta cũng biết hẳn là nữ tử lạ mặt này không có ý xấu, khuôn mặt có chút phức tạp..- Ngươi là …?.Lệ Tích thấy Hồng Nhược Lan hỏi vậy liền mỉm cười..- Không cần lo lắng, ta là người của Hợp Hoan Tông….….Ngươi không quản nguy hiểm cứu giúp thiếu chủ….
ân tình này… Hợp Hoan Tông xin khắc cốt ghi tâm..Nghe nàng ta nói vậy, Hồng Nhược Lan khuôn mặt mới giãn ra.
Nhìn nhân ảnh ngồi bên cạnh Lý Quý có chút suy ngẫm..“Nàng ta dù là đánh lén… nhưng chỉ một chiêu duy nhất đã hạ được Phùng Hi Bạch… tu vi hẳn là… không dưới Địa Ma…”.“Có nàng ta trị thương… Lý Quý hẳn là…”.Vừa nghĩ đến đây, Hồng Nhược Lan liền mỉm cười gật đầu, ngoảnh mặt đi.
Cũng chẳng biết đang làm gì.Lý Quý thấy vậy đang định mở miệng thì đã nghe..- Đại trưởng lão 5 ngày trước đột ngột bị Mặc Long, Phùng Diêm Sâm cùng bốn tên khốn Thiên Cảnh kia hợp công..……đã bị Mặc Long bắt giam..Nghe đến đây, Lý Quý sắc mặt đại biến..- Cái gì… sao lại….Lệ Tích thở dài..- Dường như có ai đó đã âm thầm tiết lộ thân phận của đại trưởng lão cho Mặc Long….Nghe đến đây…Lý Quý ánh mắt đanh lại, không lâu sau liền gằn giọng..- Độc Cô Khiêm….
Huyết Sa…..Thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Quý.
Lệ Tích an ủi..- Ta có nghe phong phanh, dù có nhờ vả mấy tên Thiên Cảnh kia giúp đỡ, nhưng ông ta chỉ nói là đại trưởng lão tu luyện tẩu hoả nhập ma, thần trí không bình thường… nên mới cần mấy người kia hợp sức khống chế trị thương..- Thiếu chủ việc cần làm bây giờ là tạm lánh mặt trước, người cũng chớ lo lắng cho đại trưởng lão..- Mặc Long dù sao cũng có nhiều năm phu thê với bà ta… chính vì vậy không có xuống tay hạ sát thủ..- Mặc khác, ông ta vì e ngại chuyện này bại lộ, mất hết mặt mũi, cho nên cũng vô cùng giấu kín..Nghe đến đây, hắn mới có chút yên tâm, chợt mở miệng..- Chả trách… lúc ta trở về… Mặc Long lại có biểu hiện lạ lùng như vậy….Lệ Tích gật đầu mấy cái..- Vốn dĩ ngay lúc bị hợp công, đại trưởng lão đã sai người báo tin cho thiếu chủ… nhưng sư muội kia giữa đường đã bị… chính vì vậy….- Ta cũng là may mắn luôn bên cạnh Văn Tịnh Kỳ, nên Mặc Long không có chút nào nghi ngờ….Vừa nói đến đây, Lệ Tích chợt giật thót..- Chút nữa quên mất…Thiếu chủ… mau chóng rời khỏi đây mau..- Ở phía sau, Mặc Long còn âm thầm sai sử Bạch Ninh Hinh, Hồng Hi Văn cùng đám đệ tử đuổi theo yểm trợ cho Phùng Hi Bạch….Lý Quý nghe đến đây nghiến răng nghiến lợi..- Khốn kiếp tráo trở… đúng là đuổi cùng giết tận đây mà….Hắn chợt gượng dậy, ngoảnh mặt trái phải như tìm kiếm gì đó, thấy Hồng Nhược Lan đang cúi gằm mặt đi quanh quẩn.
Lý Quý vội mở miệng..- Hồng Nhược Lan… mau đi thôi… giờ này mà nàng còn đang làm gì vậy ?....“A….
tìm ra rồi…”...Thấy Hồng Nhược Lan hí hửng chạy đến, tay còn đang cầm một viên đá quen thuộc, Lý Quý trợn tròn…sau đó liền bật cười..- Vứt đi làm