Hắn ánh mắt đanh lại, sử ra hắc nhãn đảo một vòng.
Chỉ thấy trong bão cát mù mịt dày đặc, có mấy nhân ảnh chầm chậm đi về phía này.- Cẩn thận một chút, có hai Thiên Cảnh sơ kì.
Còn nữa….- Bốn Địa Cảnh, hai trung kì, hai hậu kì cách đây chừng một trăm tám mươi trượng.
Tất cả đều đeo một mặt nạ trong suốt, cả người bố y vàng sẫm phủ kín thân, dường như thứ này khiến bọn hắn đi lại được thoải mái bên trong bão cát.Nghe Lý Quý nói xong.
Du Tần trợn tròn nhìn sang.- Ta bao bọc linh lực bên ngoài, mới có thể phóng thần thức dò xét.
Còn đệ… làm sao lại biết được ? Lại còn biết rõ như vậy ?Hà Dạ Tư thì lại trầm xuống.- Thông Sa Diện, Phong Lai Y….
khốn kiếp.
Chính là chi ám bộ của Thông Thời Các !Lý Quý cùng Du Tần đều thất thố quay sang.- Ám bộ ?Khuôn mặt của Hà Dạ Tư vô cùng khó coi.- Đây là các tu sĩ được Thông Thời Các đào tạo bài bản, nổi danh với việc theo dõi, ẩn thân, bày bố bẫy rập cùng ám sát.Chợt nghĩ gì đó.- Giữa bão cát thế này, hai Thiên Cảnh sơ kì cùng bốn Địa Cảnh được trang bị đầy đủ thế kia giữa bão cát vô cùng chiếm ưu thế, rõ ràng là đang nhắm vào chúng ta !- Các tu sĩ Thông Thời Các chuyên tu thổ thuộc tính.
Lý Quý, Du huynh, chuẩn bị một chút.Lý Quý nhìn sang Du Tần, cả hai chợt nở nụ cười kì lạ.
Đều thấy chiến ý trong mắt đối phương.Du Tần phấn khích, kéo bố y lên che hết khuôn mặt mình, chỉ nghe tiếng cười quỷ dị.- Ai dà, Tiểu Kê à… thịt đến thịt đến !Chỉ thấy khuôn mặt Lý Quý hắn nheo lại gật đầu, cũng lấy bố y che hết khuôn mặt, trong giọng điệu dường như động sát cơ, cười gằn.- Dạ Tư, nàng bảo hộ ba đầu Tích Dịch, để ta cùng Du huynh……ra bên ngoài tiếp khách a.Nghe vậy, Hà Dạ Tư trợn tròn.- Không được, để ta cùng Du huynh ra bên ngoài, Lý Quý ngươi mới Địa Cảnh, làm sao có thể…Chưa nói dứt lời đã thấy Du Tần vỗ vỗ vai Hà Dạ Tư.- Ha ha ha ha.
Tiểu thẫm chớ lo, Tiểu Kê là gà ta nuôi nên ta biết rất rõ, Thiên cảnh muốn sát thương hắn…....cũng không dễ đâu a !Chỉ thấy Lý Quý quay phắt sang.- Khốn kiếp.
Huynh mới là gà ta nuôi a.Thấy cả hai cười ha hả, Hà Dạ Tư lời đang định nói đến miệng cũng chợt im bặt.“Ù…ù….ù…”Hắc đạo vô thanh vô thức hiện ra, chợt nghe giọng Lý Quý.- Du huynh, tiên hạ thủ vi cường !(*tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước chiếm được nhiều lợi thế )Du Tần xoa xoa hai tay, gật đầu.Nhất thời cùng Lý Quý biến mất bên trong hắc đạo.
Chỉ còn Hà Dạ Tư ánh mắt đăm chiêu, không dấu nổi lo lắng.......Bên ngoài vẫn một mảng tối tăm, chẳng thấy gì, chỉ nghe âm thanh rít gào cuồng bạo của bão cát.Sáu nhân ảnh mang bố y kia vẫn chầm chậm tiến về phía bán cầu linh lực, hai thiên cảnh ở trước, bốn địa cảnh ở sau.
Ai nấy cũng đều vô cùng tập trung nhìn về phía trước, dù có ưu thế rõ ràng nhưng không hề khinh địch, dường như đã được đào tạo bài bản, lẫn có không ít kinh nghiệm.Đi được chừng hơn 10 bước chân, bất ngờ hai nhân ảnh thiên cảnh phía trước quay phắt ra sau, qua lớp mặt nạ trong suốt thấy rõ hai khuôn mặt trợn tròn chấn kinh.
Cũng chẳng thể trách được, bởi lúc này, hai trong bốn nhân ảnh Địa Cảnh ở sau đã vô thanh vô thức biến mất.Hai thiên cảnh ở trước miệng lẩm bẩm, vì trong bão cát ngoại trừ tiếng bão cát ra cũng chẳng nghe thấy gì, vì vậy chỉ thấy miệng hai tu sĩ thiên cảnh này môi đang mấp máy, có vẻ như đang truyền âm mà thôi.Ngay lúc này hai Địa Cảnh hậu kì ở sau mới phát hiện đồng bạn đã biến mất, nhanh chóng phóng về phía hai Thiên Cảnh ở trước, quay phắt ra sau vô cùng đề phòng.
Bất ngờ một trong hai Thiên Cảnh ánh mắt đanh lại quay phắt lên trên, hai tay khẽ động.Bất ngờ cát dưới chân nhanh như chớp phóng lên tạo thành một tấm thuẫn lục giác.“Ầm… ầm….
ầm….”Trong bão cát rít gào, có vô số đao nhận lẫn kiếm ý chém đến sa thuẫn lục giác bên trên, phát ra các tiếng động nổ đinh tai vang dội.Bất ngờ có một chùm tia sáng uốn éo, như có linh trí, du chuyển vô cùng quỷ dị.
Trên cao bắn xuống như một hình vòng cung, né qua thuẫn sa bên trên, công kích đến bốn nhân ảnh bên dưới.Chính là Liệp Nhận của Bích La Tông mà trước đây Bách Phong ở Thượng Vân Ngục đã thi triển qua.Một thiên cảnh của Thông Thời Các cười nhếch mép, phất tay, nhất thời đánh dội các chùm kiếm ý kia bay ngược ra.Chợt y liếc xuống, có mấy khoả cầu đỏ rực, khuôn mặt y chấn kinh, miệng hét lớn gì đó.Nhất thời cả bốn nhân ảnh nhanh như chớp phóng đi nhanh như chớp ra khỏi sa thuẫn...“ẦM”..Tiếng nổ vang dội khác vang lên, bụi cát bên dưới văng lên tứ tán.
Cát lúc này lại đang bốc cháy vô cùng quỷ dị.Thứ vừa phát nổ kia chính là hoả châu mà trước đây, Đan Hiểu thu thập được từ đầu