Cứ như vậy, không biết qua bao lâu.
Trời cũng đã về chiều.
Lúc này mới thấy Liễu Thanh bước ra từ căn nhà gỗ kia.
Nếu để ý kĩ một chút sẽ thấy y phục tóc tai bà có chút xuề xòa.
Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
Khẽ phóng xuất thần thức, sau đó nhanh chóng rời khỏi, trở về phòng của mình.
Cước bộ có chút không tự nhiên.
Liễu Thanh lúc này trở về phòng, liền đóng cửa lại.
Lúc này.
Ngọc thủ mới không chút cố kị sờ xuống hạ thân đang truyền đến từng đợt ê buốt.
Bất giác cảm thán.
- Tiểu tử này khí lực càng lúc càng khá a.
Nói đoạn Liễu Thanh bất giác bật cười.
Sau đó khẽ ngồi xếp bằng, chậm rãi hấp thu từng đợt hắc linh khí ban nãy của Lý Quý.
Khuôn mặt vẫn không dấu nổi ý cười.
Dù là vậy, bà vẫn không chút lơi lỏng.
Âm thầm phóng xuất thần thức cảnh giác bên phía gian nhà gỗ của Lý Quý.
Nếu hắn biết Liễu Thanh lúc nào cũng âm thầm chú ý bảo vệ hắn, hẳn sẽ cảm thấy cảm kích không thôi.
Nhưng hiển nhiên hắn không hề biết.
Từ lúc Liễu Thanh vừa bước ra khỏi cửa thì hắn đã ngồi bệt xuống đất, mồ hôi tuôn ra như suối.
Hai chân vẫn còn run rẩy không thôi.
Liễu Thanh lúc đi cũng có chút vội vã, chỉ phân phó.
- Lý nhi, ngươi có thể thoải mái nghỉ ngơi 3 ngày……sau đó lại tiếp tục tập luyện a.
Dù trong lòng kinh hỉ không thôi, nhưng cơ hể hư nhược nên hắn cũng chẳng có biểu hiện vui mừng gì.
Khiến Liễu Thanh cũng ngạc nhiên không thôi.
Hắn vốn dĩ lười tu luyện chỉ ham chơi a.
Liễu Thanh đành bỏ đi trong khó hiểu.
Bà ta không hề biết hắn hiện đang mệt mỏi rả rời a.
Bấy giờ, Lý Quý thở dốc, rút ra bài học cho bản thân.
Đó là…Nên hạn chế giao hoan với Liễu Thanh lại a, mỗi lần như vậy, cho dù có tu luyện đồng pháp môn chăng nữa.
Sau mỗi lần hoan hảo, hắn có cảm giác như bị Liễu Thanh hút sạch dương khí.
Cơ thể uể oải hư nhược không thôi.
Mà sự thật cũng gần đúng như Lý Quý hắn nghĩ.
Mỗi lần như vậy, cả cơ thể hắn như bị hút cạn kiệt sức lực, cũng không phải do Liễu Thanh cố ý.
Mà nguyên nhân chỉ đơn giản là do cách biệt tu vi quá lớn.
Lý Quý lúc này hiển nhiên chưa biết điều đó.
Hắn thất thểu trần truồng bước đi, vơ bừa một bộ y phục trong nhẫn trữ vật.
Từng bước bước ra bờ suối, hắn đi đến chỗ nước chỉ cao hơn đầu gối một thước.
( 1 thước = 23cm )Chẳng nói năng gì.
“Tủm”Hắn trầm mình xuống dòng nước mát lạnh.
Không biết qua bao lâu hắn mới trở lên.
Lúc này Lý Quý âm thầm giật mình không thôi.
Từ khi tiến vào Nhân Ma tầng 2, không chỉ khí lực, mà khả năng ếm khí cũng tịnh tiến rõ rệt.
Bấy giờ có thể cảm nhận cơ thể hắn nhịn thở lâu hơn trước nhiều lắm.
Hắn đang thích thú lặn bên dưới dòng nước, khẽ nhắm mắt lại, điều tức hơi thở, cố tình muốn thử xem rốt cuộc bản thân có thể nhịn thở bao lâu.
Không biết rằng bên trên bờ cách đó đang diễn ra tình huống dở khóc dở cười.
Cách đó 15 trượng, một đám ni cô đang tụ tập, ai nấy cũng đều đang loã lồ, bên dưới là ngổn ngang y phục.
Bất chợt, một ni cô dáng người thanh mảnh cả kinh nói.
- Các ngươi nhìn xem.
Hình như dưới nước có người a.
Nếu Lý Quý nhìn thấy hẳn sẽ nhận biết nàng.
Chính là Tuyết Nhi.
Cho dù nàng ta đầu đã cạo trọc đi chăng nữa, nhưng nàng ta lại có dáng người cân đối, thượng đồn lẫn 2 toà ngọc phong đẫy đà, vòng eo thon gọn tạo nên những đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Trước đây cứ khiến Lý Quý hắn cứ lén liếc nhìn mãi không thôi.
Kết hợp với khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo có một loại ý vị khó tả.
Hắn còn có thiện cảm với cô nương Tuyết Nhi này bởi tính tình nàng phóng khoáng, hay cười.
Nhưng hiển nhiên lúc này.
Cô nương này khuôn mặt lạnh tanh, không cười chút nào.
Sau khi nghe Tuyết Nhi nói.
Các ni cô ai nấy thần sắc đều cảnh giác, phóng xuất thần thức dò xét.
Bất chợt.
Ánh mắt các nàng nhìn về phía kia đồng loạt trợn tròn.
Một ni cô dáng người thon thả, bên dưới thượng đồn to lớn đẩy đà, bên trên ngực lại phẳng lỳ chỉ có hai nhũ hoa nhô lên.
Không phải Đan Hiểu thì là ai.
Lúc này, Đan Hiểu, Tuyết Nhi, còn có Liễu Thanh đang phóng xuất thần thức đều kinh hô.
- Tiểu tử này điên rồi !Tuyết Nhi lẫn Liễu Thanh vốn không hề biết cuộc đối thoại hôm trước của Đan Hiểu cùng với Lý Quý.
Nên bất ngờ cũng không nói.
Còn Đan Hiểu, nàng ta vốn là người trong cuộc, khi phóng xuất thần thức thấy người bên dưới làn nước kia là Lý Quý hắn, cũng bất ngờ không thôi.
Lúc này nàng mới định thần, nhớ lại cuộc đối thoại hôm trước.
- Ngốc thiếu chủ, ngươi cũng không cần lén lút đứng bên khe cửa nhìn nữa.
Báo hại ta giặt nội khố khổ cực không thôi.
- Chi bằng cùng xuống suối tắm táp, chơi đùa với tỷ muội bọn ta a.
- Sao vậy a ? Không dám sao ? Ngốc thiếu chủ ngươi không lẽ lại sợ một đám nữ tử yếu đuối ăn thịt chăng ?- Ta sợ ? Ta không dám ? Lý Quý ta mà sợ ta sau này sẽ đi bằng mông cho ngươi xem a.
Bất giác, Đan Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn trợn tròn, khẽ cảm thán.
- Ta chỉ nói giỡn chơi, tên tiểu tử này làm thiệt a.
Mấy ni cô kia mắt vẫn còn chữ a, mồm chữ o đầy ngạc nhiên.
Nhất thời không biết phải làm thế nào.
Một ni cô có dương cụ đuôi rồng bên dưới ánh mắt có chút khó xử.
- Bây giờ sao a? Hay là chúng ta trở về, chờ tên thiếu chủ kia làm trò xong hẵng quay trở lại a ?- Đúng vậy, hay là đợi một lát nữa rồi tắm cũng được.
Cùng lắm để mấy tỷ muội kia tắm trễ một lát a.
Có một ni cô khuôn mặt xinh xắn, hạ thân bên dưới trắng tinh, không chút lông lá tiếp lời.
Lúc này, sắc mặt Đan Hiểu cũng khó coi không thôi, nàng ta nhất thời cũng không biết làm như thế nào.
Vốn dĩ Liễu Thanh trước đây có phân phó với chúng đệ tử Hợp Hoan Tông, rằng các nàng cố tình lờ đi việc Lý Quý hắn lén lút, xem như không biết gì.
Để Lý Quý hắn trải nghiệm