Lúc này, nhãn cầu của Lý Quý hắn truyền đến từng cơn đau nhức không thể chịu nổi nữa.
Đành thu hồi Hắc Nhãn.
Lý Quý khuôn mặt có chút đau đớn, vừa xoa mắt vừa nói.
- Ta chỉ có thể nhìn đến ngôi miếu nhỏ, nằm bên dưới cây cổ thụ trơ trọi lá nằm ven đường kia.
Đó đã là cực hạn.
Liễu Thanh lúc này ánh mắt cực kì rung động.
Vốn Liễu Thanh phu nhân phóng xuất thần thức cực hạn có thể đạt đến 600 trượng.
Nhưng cực hạn Hắc Nhãn của Lý Quý hắn đã gần lên đến 250 trượng.
Nhưng Liễu Thanh là tu vi Thiên Ma trung kì còn Lý Quý mới chỉ là Nhân Ma sơ kì.
Cách biệt ròng rã 2 đại cảnh giới a.
Phải biết, tu vi tối thiểu để phóng xuất thần thức phải là Nhân Ma trung kì.
Nhưng cho dù là Nhân Ma trung kì đi nữa.
Thần thức cũng chỉ có thể phóng xuất tối đa dưới 30 trượng a.
Chính vì vậy, mới khiến Liễu Thanh bất ngờ không thôi.
Bỗng bà ta khuôn mặt có chút trầm ngâm.
Tu sĩ khi phóng xuất thần thức đều có hình dạng bán cầu, lấy người phóng xuất làm trung tâm.
Còn Hắc Nhãn chỉ có thể nhìn về một hướng, những hướng khác đành chịu thua a.
Nghĩ đến đây Liễu Thanh bất giác tự cười mình.
Dù sao Hắc Nhãn sinh ra vốn chỉ để nhìn thấu y phục, không phải công cụ để dò xét a.
Lý Quý hắn có thể nhìn được xa như vậy có thể nói đã là kì tích rồi.
Liễu Thanh liếc sang hắn, ánh mắt ánh lên vẻ khen ngợi.
- Không tệ ! Không tệ.
- Lý Nhi, cực hạn của ngươi là 250 trượng.
Ánh mắt bà khẽ đăm chiêu.
- Đoán chừng sau này phục dụng linh dịch, đan dược phụ trợ cho nhãn cầu, hẳn Hắc Nhãn sẽ còn tăng tiến nữa.
Liễu Thanh nhìn hắn khích lệ.
- Hắc Nhãn đã đại thành, hôm nay tập luyện đến đây thôi a.
Lý Quý khuôn mặt hớn hở không thôi.
Có thể nói, từ bây giờ hắn mới chân chính đại thành Hắc Nhãn.
Bất giác, hắn đảo mắt nhìn thân ảnh Liễu Phu nhân đối diện.
Cười hắc hắc.
Nét mặt có chút hạ lưu.
Âm thầm khu động Hắc Nhãn.
Nhưng Lý Quý cũng không có nhắm lại.
Chỉ thấy hắn khẽ đảo mắt qua Liễu Thanh.
Biểu tình hết sức tự nhiên.
Tất nhiên Liễu Thanh cũng không hề hay biết, bà ta đang ngồi trên ghế, bắt chéo chân.
Lúc này Liễu Thanh mắt chỉ nhắm nghiền.
Trong đầu đang âm thầm tính toán các bước tiếp theo, sau khi Lý Quý hắn đã thuần thục Hắc Nhãn.
Lý Quý miệng chợt cười đầy hứng thú.
Cơ thể loã lồ của Liễu Thanh dần dần hiện ra trước mắt.
Hắn nút nước miếng mấy cái.
Cơ thể bà ta vẫn vưu vật như vậy a.
Lý Quý âm thầm đảo mắt từ trên xuống dưới mấy vòng.
Ở trên, hai toà nhũ phong cao vút của bà ta đang nhẹ nhàng rung theo từng nhịp thở.
Bên trên hai toà nhũ phong trắng tinh kia, Lý Quý còn thấy rõ, hai đầu nhũ hoa như hai hạt đậu màu hồng kia đang lấp ló.
Cả người hắn phút chốc đã nóng ran lên, tiểu huynh đệ bên dưới cũng đã đứng thẳng từ lúc nào không hay biết.
Cảnh tượng thật xuân sắc a.
Khẽ nhìn xuống phía dưới.
Tim hắn đập nhanh hơn, từng đám hắc mao giữa hai chân Liễu Thanh lấp ló đầy kích thích không thôi.
Liễu Thanh cơ thể chợt động, mở hờ mắt.
Chỉ thấy phía đối diện.
Bộ dạng hắn đang nhìn bà thất thần, hạ thân bên dưới còn đang nhô lên khỏi quần đầy lộ liễu.
Không cần nghĩ cũng biết phát sinh tình huống gì a.
Bất chợt, Liễu Thanh bật cười đầy yêu mị.
- Tiểu tử này, chưa gì đã nhắm đến mẫu thân ta a.
Ngươi suốt ngày thấy thân thể lão bà này không thấy chán a.
Lý Quý hắn mặt như si ngốc, miệng không thể khép lại, như muốn chảy cả nước dãi ra vậy.
Hắn cũng không có trả lời.
Chỉ thấy hắn lắc lắc đầu mấy cái như muốn phủ nhận.
Nhìn đôi mắt đầy si mê kia dán chặt bên dưới hạ thân của mình, Liễu Thanh liếm nhẹ bờ môi đỏ như son của mình.
Ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt của Lý Quý phía đối diện.
Chân trái lúc này đang đặt chéo lên chân phải, nhẹ nhàng đặt xuống song song với chân kia.
Bất ngờ.
Liễu Thanh dang rộng hai chân ra hai bên nhanh như chớp.
Lý Quý trợn mắt.
Chấn kinh không thôi.
Hắn nháy nháy mắt liên tục mấy cái.
Ngước mặt lên trời, bộ dạng có chút thụt thò.
Tay khẽ che miệng.
Đánh trống lảng.
- Ư hừmm…!Lúc này mới len lén liếc sang quan sát sắc mặt của bà ta.
Liễu Thanh nhìn thấy bộ dạng hắn, hệt như kẻ trộm bị bắt gian kia thì buồn cười không thôi.
Bà ta thấy hắn không dám nhìn nữa, ánh mắt trở nên yêu mị.
- Sao lại không dám nhìn nữa vậy a ?Lý Quý cố gắng kiềm chế, chắp tay nhìn ra ngoài sân.
Nhưng ánh mắt kia lại vô thức liếc sang bên dưới, thầm bán đứng hắn.
Liễu Thanh nhìn bộ dạng đầy miễn cưỡng kia của hắn.
Không biết nghĩ gì.
Ngay lúc này, bà ta liền ngả người ra sau một chút, hai chân cố tình mở rộng ra thêm.
Ánh mắt có ý cười, miệng ngọc khẽ hỏi có chút u oán.
- Lý Nhi, ngươi thực sự không muốn nhìn mẫu thân ta nữa à ?Lý Quý lúc này nghe vậy thầm hô.
Đồ hồ ly tinh.
Lúc này cũng chẳng thèm kiềm chế nữa.
Hắn tham lam quay đầu sang nhìn chằm chằm bà ta.
Linh lực tuôn trào vào mắt, Hắc Nhãn đã âm thầm vận dụng từ trước.
Bên ngoài nếu người khác nhìn vào.
Chỉ thấy Liễu Thanh dù dáng ngồi có chút phóng khoáng, nhưng không có gì đáng nói.
Còn Lý Quý hắn lại khác.
Cả âm hộ đỏ hồng đầy hắc mao rậm rạp kia hiện ra không chút che dấu, đầy mời gọi.
Kết hợp với dáng ngồi của Liễu Thanh thì lại…Dụ hoặc cực độ.
Lý Quý lúc này hạ thân cương cứng như muốn nổ tung.
Hắn liền lớn gan.
Chỉ một cái chớp mắt đã chạy đến.
Không chút ý tứ ngồi đối diện.
Khuôn mặt đang nóng ran của hắn áp lại gần.
Chỉ còn cách hạ bộ Liễu phu nhân chưa tới 1 xích.
Hắn lúc này nhìn rõ ràng không thôi, từng chi tiết từng chi tiết hiện ra trước mắt.
Lý Quý thậm chí còn thấy âm hộ Liễu Thanh nhẹ nhàng co bóp, hệt như đang hô hấp vậy.
Ở giữa hai mép âm hộ ẩm ướt kia còn dính vài vệt trắng đục lợn cợn.
Ánh mắt si mê chợt thắc mắc.
- Mẫu thân, những vệt trắng đục ở bên trong là gì a ?Liễu Thanh chẳng hề ngại ngùng khi Lý Quý đang nhìn chằm chằm bên dưới.
Lộ vẻ suy tư trong chốc lát.
Sau đó khẽ cười, 2 tay khẽ vươn xuống xoa đầu hắn, ánh mắt đầy cưng chiều.
- Ngốc tử, đó là bạch huyết của nữ nhân a, lâu ngày đọng lại lâu sẽ hình thành nhửng mảng trắng đục kia.
Lý Quý nghe vậy nuốt nước miếng mấy cái.
Cổ họng khô khốc.
Dụng vọng tuôn trào như núi lửa.
Cả hạ thân của Liễu Thanh lại đang hiện ra rành rành trước mắt.
Lý Quý nghĩ thầm.
Lão tử chịu không nổi nữa a.
Hồ li tinh kia.
Lão tử đến trừ gian diệt ác đây a.
Hắn liền động thủ, hai tay vươn tới nhanh như chớp.
Hẳn là ý định cởi hạ y của Liễu phu nhân xuống.
Bất ngờ đã nghe giọng nói có chút thất thố của Liễu Thanh.
- Khoan đã.
Lý Quý giật mình, bất giác trong lòng trầm xuống.
Thật là cụt hứng a !Hắn khẽ liếc lên, chỉ thấy Liễu Thanh cười yêu mị.
- Tiểu tử ngươi cũng nôn nóng quá đi a !Lý Quý khuôn mặt mếu máo cười khổ.
- Mẫu thân, ta cũng chịu không nổi a.
Bà ta nghe vậy chỉ bật cười, không có nói gì.
Bất chợt ngọc thủ khẽ động.
Trong nhẫn trữ vật bay ra một vài trận bàn, nhanh chóng kích hoạt.
Tay trái sau đó phất nhẹ.
Cánh cửa gỗ nhanh như chớp đóng sầm lại.
Liễu Thanh lúc này làm xong khuôn mặt mới giãn ra.
Khẽ liếc xuống