Vô Không Am tuy không quá lớn nhưng Đan Phòng cũng không dễ kiếm như hắn nghĩ.
May mắn giữa đường gặp được ni cô tên A Ly kia.
Trên tay nàng đang cầm mấy cây chổi đan lại bằng nhiều nhánh cây khô nhỏ.
Lý Quý thầm khen.
Cô nàng A Ly này trời còn chưa sáng đã dậy quét dọn Vô Không Am a.
Nghe hắn nói muốn đến Đan Phòng.
Nàng ta có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ nhận lời.
Đi theo dẫn dắt hắn vượt qua vô số trận pháp ẩn kì lạ.
Một lúc sau mới tới được Đan Phòng.
Đan Phòng này cũng có một chút nhỏ, không lớn như hắn tưởng tượng, bên ngoài sương khói bay mù mịt xung quanh.
Lý Quý cũng biết đây là trận pháp để che dấu đan phòng khỏi những vị khách tò mò khi đến Vô Không Am khấn bái.
Gian nhà này cực kì cũ kĩ, bên trên mái còn thấy lỗ chỗ mấy viên ngói lục ngọc đã bong ra từ lúc nào không biết.
Ánh mắt đảo quanh.
Chỉ thấy xung quanh Đan Phòng này trồng vô số cây cỏ bộ dáng kì lạ hắn chưa thấy lần nào.
Một số cây hoa còn thấy thân khẽ phát sáng, một số thì lại động đậy như đang sống, kì lạ không thôi.
Lý Quý ngưng thần, chỉ thấy bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chẳng có một chút tiếng động nào.
Thấy hai cánh cửa gỗ cũ kĩ vẫn đang mở rộng, Lý Quý không chút suy nghĩ bước vào trong.
Bên trong có vô số hàng kệ gỗ cao hơn đầu.
Có một dãy kệ gỗ chứa đầy quyển trục cũ kĩ lẫn ngọc giản.
Hắn khuôn mặt vui mừng không thôi.
Đang định bắt lấy xem xét thì bất chợt đình chỉ.
Ánh mắt khẽ động.
- Ta có chút lỗ mãng, trước nên gặp Tuyết Nhi a.
Hắn đi sâu vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong có rất nhiều kệ gỗ đặt vô số thực vật đã phơi khô được sắp xếp đầy chỉnh tề.
Cước bộ vẫn không chút đình chỉ.
Đi vào một gian phòng nhỏ phía sau.
Hắn đang chăm chú tìm kiếm bỗng ánh mắt giãn ra.
Bên cạnh kệ gỗ bên trên có vô số lọ nhỏ đầy đủ màu sắc lẫn kích thước.
Có một thân ảnh bạch y đang ngồi trước một đan lô.
Hai tay ôm lấy hai chân, nghiêng đầu đặt lên đầu gối.
Hắn trợn tròn.
Nàng ta vẫn đang say sưa ngủ a.
Không phải Tuyết Nhi thì là ai.
Đan lô bên dưới lửa vẫn đang cháy, khói xám từng đợt bốc lên, toả ra một cỗ mùi hương dễ chịu không thôi.
Lý Quý ánh mắt đảo quanh, gian phòng này bài trí đơn giản, chỉ có một vài dụng cụ cá nhân của nữ tử.
Bên cạnh Tuyết Nhi có một tấm chăn mỏng đang trải ra, chẳng có chiếc giường nào.
Hắn ngạc nhiên không thôi.
Cô nương Tuyết Nhi này sống không khỏi quá giản dị a.
Lý Quý lúc này hẳn không biết.
Tu sĩ trung giai trở đi, thể chất, linh khí lẫn khí lực đã hùng hậu.
Vốn chẳng cần ngủ, chỉ cần xếp bằng điều tức đã đủ phục hồi.
Lý Quý lúc này thấy Tuyết Nhi vẫn khép mắt không chút động tĩnh.
Bất chợt không biết phải làm gì.
Hắn có chút trầm ngâm.
Sau đó chỉ thấy Lý Quý hắn đi đến ngồi bên cạnh, quan sát kỹ khuôn mặt nàng một lần nữa.
Cơ thể Tuyết Nhi vẫn dập dìu đều đặn theo từng nhịp thở.
Bất giác Lý Quý thở dài, nói khẽ.
- Vẫn chưa dậy a.
Hắn ngồi bên cạnh Tuyết Nhi, nhìn vào đan lô trước mặt, từng đốm lửa bập bùng phản chiếu trong mắt.
Trong lòng không khỏi u oán.
Lý Quý ta lâu rồi mới có một ngày siêng năng đột xuất a.
Trời không chiều lòng người, chưa gì xuất hành đã không thuận lợi.
Hắn không biết rằng lúc này.
Thân ảnh ngồi bên cạnh, trong nháy mắt miệng nhỏ khẽ cười đầy đắc ý, sau đó trong nháy mắt đã trở lại như cũ.
Lý Quý dậy sớm bất thường, có chút buồn ngủ.
Nhưng hắn vẫn dự định sẽ chờ thêm một lát nữa, nếu nàng vẫn chưa dậy thì sẽ đánh thức a.
Nói giỡn.
Lão tử không rãnh chờ cô nương ngủ a.
Hắn vô thức liếc nhìn đan lô, ánh mắt dần dần mê li.
Lúc này ánh mắt Liễu Thanh cách đó không xa chợt loé, thầm than.
- Có lẽ sắp tới nên cho hắn thường xuyên ra ngoài lịch lãm một chút.
Quá ngây thơ, quá khinh suất a.
Liễu Thanh khẽ đảo mắt, đang định dùng Thiên Lý Truyền Âm thì bất giác có chút chần chừ.
Khuôn mặt như suy nghĩ gì đó, liền thở dài, cũng chẳng có động tĩnh gì khác.
Lý Quý lúc này vẫn đang chăm chú nhìn đan lô kia, tò mò không thôi.
Không chút báo trước.
Lý Quý cảm thấy khuôn mặt bỗng nóng ran lên như lửa đốt.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu uốn éo như làn sóng.
có chút không rõ ràng.
Lý Quý cả kinh, cắn nhẹ đầu lưỡi định thần lại.
Cảnh vật lúc này bất giác đã trở lại như cũ.
Hắn sống lưng lạnh toát, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Bỗng cảnh tượng dần dần méo mó trở lại, thậm chí đan lô phía trước như đang nhảy nhót quỷ dị.
Lý Quý cả kinh, chưa kịp định thần đã thấy cơ thể nóng ran, cả người bỗng nhẹ bâng kì lạ.
Quan trọng nhất, long đầu bên trong nội khố đã bất giác đứng thẳng từ lúc nào.
Hắn vẫn tỉnh táo, nhưng dục vọng như nước lũ ào ạt bên trong đầu không thể kiềm chế, cảm giác vừa lo sợ, vừa phấn khích không thôi.
Nhưng hơn hết là lo sợ.
Lý Quý sợ hãi cực độ, không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Như vô thức, hắn liếc nhìn Tuyết Nhi, mọi sự nghi ngờ đều đổ dồn về nàng.
Nhưng lúc này.
Tuyết Nhi vẫn ngồi đó, không chút cử động, ánh mắt nhắm nghiền vẫn đang ngủ say sưa.
Lý Quý khó hiểu không thôi, hắn cố gắng cắn đầu lưỡi để tỉnh táo, nhưng dù đau đớn mấy, cũng không thấy tác dụng.
Lúc này không chỉ hạ thân, mà lồng ngực đã nóng ran từ từ lan lên đầu, hơi thể dần trở nên nặng nề, mồ hôi từng đợt rơi lả chả.
Máu nóng không ngừng dồn xuống hạ thân, truyền tới từng đợt đau đớn, dương vật đã căng cứng như muốn nổ tung.
Lý Quý trong đầu cấp tốc xoay chuyển.
- Không được, Không được, cứ tiếp tục như vậy không ổn a.
Bất giác khuôn mặt đỏ bừng của hắn liếc sang nhìn Tuyết Nhi.
Có chút đắn đo, không biết đang nghĩ gì.
Chỉ cám thấy lúc này hạ thân đã bắt đầu sưng phồng lên.
Máu nóng vẫn không ngừng chảy xuống cùng với cơn đau tăng dần.
Linh tính hắn mách bảo.
- Phải giao hoan ngay lập tức.
Lý Quý càng lúc càng hoảng loạn.
- Cứ tiếp tục như vậy chỉ có nổ tung tiểu đệ mà chết a.
- Con mẹ nó, rốt cuộc là lão tử bị gì a !Đầu óc cấp tốc xoay chuyển.
Bất giác Lý Quý nhìn chằm chằm Tuyết Nhi.
Cả cơ thể đang bị cơn đau hành hạ không ngừng, khuôn mặt có chút mếu máo.
- Không biết ta đang xảy ra chuyện gì nhưng mà…- Tuyết Nhi cô nương…ta…….
ta phải đánh thức cô rồi a !Hắn lúc này chẳng còn suy nghĩ gì nữa.
Chỉ mong giữ mạng.
Lý Quý nhanh chóng cởi y phục, lao vút đến.
“bộp”Nhanh như chớp đẩy Tuyết Nhi ngã lăn ra, lật người nàng nằm ngửa.
Hai tay nhanh như chớp kéo hạ y nàng ta xuống.
Nhưng kì lạ thay.
Hạ y như bị dính chặt lấy sam y bên trên, không sao kéo xuống được.
Hạ thân càng lúc càng đau đớn, dần dần không thể chịu nổi nữa.
Lý Quý lúc này như nổi điên.
Con mẹ nó !