Không chút báo trước, cơ thể nóng ran như có lửa đốt, tiểu huynh đệ bên dưới đầy đau đớn đã sưng phồng trở lại.
Khung cảnh xung quanh lại bất ngờ méo mó hệt ban nãy.
Con mẹ nó ! Lại nữa a !Muốn lão tử chết thật a.
Lý Quý không chút chần chừ, tiến đến đối diện Tuyết Nhi, dang hai chân nàng ta ra.
Quỳ bệt xuống.
Lại một lần nữa nhanh như chớp đưa tiểu huynh đệ tiến vào hạ thân của Tuyết Nhi.
Lúc này cơ thể vẫn còn đau đớn, run lên bần bật không thôi.
Mồ hôi từng hạt rơi lã chả.
Hắn giữ nguyên tư thế vậy, nhanh chóng định thần.
Cả người lúc này không ngừng nóng ran từng đợt như không ngừng thôi thúc.
Nhưng dục vọng trong người dù có dâng lên như nước lũ cũng không thể lấn át được sự hãi trong lòng lúc này.
Không lâu sau, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ran của hắn ngước lên trời thở dốc, khẽ nói thầm.
- Thật tà môn ! Rốt cuộc lão tử ta bị gì a.
Bỗng có tiếng bên dưới phát ra.
- Cảm giác thật kì lạ đúng không ?Lý Quý đang ngước cổ có chút đồng tình trả lời.
- Đúng vậy.
Bỗng.
Hắn khựng lại.
Sắc mặt đại biến.
Hắn hai mắt trợn tròn, từ từ cúi xuống.
Bên dưới Tuyết Nhi nhìn hắn cười đầy thích thú.
Hắn bất giác hiểu ra tất cả.
Khuôn mặt đổi từ trắng sang xanh rồi lại đổi sang đỏ, lúc này chỉ thấy đầy đầy giận dữ.
- Con mẹ nó ! thì ra là tiểu hồ ly tinh ngươi bày trò.
Trong đầu hắn, mọi thiện cảm trước giờ với nương Tuyết Nhi này tan biến không còn chút nào.
Khuôn mặt hắn nộ hoả không chút che dấu, hắn nghiến răng, tay run run chỉ thẳng vào mặt nàng ta.
- Ngươi…ngươi…rốt ngươi đã làm gì ta ?Nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, Tuyết Nhi cũng không có trả lời.
Chỉ thấy nàng ta chống hai hai tay ra sau, ngồi choàng dậy.
Bất chợt dồn sức xuống hạ thân, bên trong âm hộ bỗng bóp chặt lấy hắn.
Lý Quý đang quỳ lúc này chỉ thấy nàng hai chân đang dang rộng.
Bỗng nhanh như chớp co lại, móc vào phía sau hai đùi kẹp chặt lấy hắn.
Hắn giật mình, vô thức khẽ giãy dụa.
Nhưng cảm thấy lúc này, hai chân nàng ta như gọng kìm khoá chặt lấy hạ thân bên dưới.
Khuôn mặt Lý Quý lúc này đầy tức tối, một bụng phẫn nộ, đang định tiếp tục gặng hỏi đã nghe nàng ta nói.
- Để xem a…hình như là Nhất Canh Tán a.
Chỉ thấy Tuyết Nhi đang nói nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chăm chú xuống bên dưới, nơi hạ thân của hắn và nàng đang dính chặt lấy nhau, ánh mắt có chút mê li.
Nàng khẽ động, sắc mặt có chút ý tứ trêu trọc, thân trên chủ động khẽ nhấp nhè nhẹ vào hạ thân hắn.
Lúc này, từng đợt ma sát khoan khoái bên dưới hạ thân cũng không hề làm hắn nguôi giận chút nào.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ban nãy vẫn còn đó, khiến tâm trí hắn lúc này vẫn còn lo lắng tột độ.
Hạ thân Lý Quý không chút cử động, ánh mắt đanh lại, nhìn chằm chằm Tuyết Nhi đầy phẫn nộ.
- Ngươi…Ngươi…Nhất Canh Tán rốt cuộc là thứ chó gì ?Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt động nộ của hắn, bất giác có chút phân vân, không biết nàng nghĩ gì.
Nhưng đã nhanh chóng định thần.
Chỉ thấy nàng ta chăm chú nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, ánh mắt khép hờ đầy yêu mị, khẽ cắn nhẹ môi, có chút hờ hững.
- Thiếu chủ, dường như ngươi làm ta sợ hãi, ta đã quên mất a.
Lý Quý nghiến răng.
Lúc này hắn mặc kệ chênh lệch tu vi.
Tay trái nhanh như chớp.
“ Bốp ”Hắn tát Tuyết Nhi một tát như trời giáng.
- Khốn kiếp, nói mau.
- Ngươi đã làm gì ta ? Nhất Canh Tán kia rốt cuộc là gì ?Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đã đỏ ửng, in hằn dấu tay của hắn, khoé miệng bất giác đã rỉ máu.
Tuyết Nhi bị hắn động thủ khuôn mặt bất ngờ không thôi.
Một tát trong lúc động nộ của tu sĩ Nhân Ma sơ kì cũng không hề dễ chịu.
Nhưng ngược lại với dự đoán của Lý Quý, chỉ thấy Tuyết Nhi đầu lưỡi khẽ liếm vệt máu trên môi.
Ánh mắt nàng vẫn chẳng thay đổi, khẽ nâng cằm lên, nhìn hắn đầy yêu mị, giọng nói có chút u oán.
- Thiếu chủ ngươi thật hung dữ a, hình như Nhất Canh Tán đó hạ thân tách khỏi ta ngươi sẽ chết a…- Á…bất chợt Tuyết Nhi đã quên sạch rồi a.
Rốt cuộc cái gì tán tán đó là gì vậy a.
Bỗng Tuyết Nhi vươn đến nắm chặt lấy hai tay hắn, mượn lực vươn người lên, mặt nàng chỉ cách khuôn mặt hắn chưa tới 2 xích.
Lúc này giác hạ thân nàng ta khe khẽ nhấp nhẹ vào bên dưới hắn một cách đều đặn.
Khuôn mặt Lý Quý vẫn nhăn nhó cực kì khó coi.
Bất giác Tuyết Nhi đảo mắt nhìn hắn yêu mị, xen lẫn một chút trêu ghẹo.
- Thiếu chủ, biểu tình của ngươi làm Tuyết Nhi sợ hãi a.
Lý Quý nghe vậy thấy vậy trong lúc tức giận còn động nộ hơn nữa.
Hắn nghiến răng.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì ?Tuyết Nhi nghe vậy chỉ vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn, có chút u oán.
- Ta? Ta cũng không nhớ ta muốn gì a !- Nếu thiếu chủ ngươi vui vẻ chiều chuộng Tuyết Nhi một chút, biết đâu được Tuyết Nhi nhớ ra a.
Lý Quý nghe vậy trợn tròn, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Chỉ nghe thở hồng hộc nặng nề, chưa bao giờ hắn động nộ như vậy.
Hắn biết, dù có tra hỏi thế nào đi nữa rồi cũng chỉ nhận được câu trả lời ởm ờ kiểu như vậy.
- Yêu nghiệt.
Nếu ngươi muốn làm ta tức điên thì ngươi đã thành công a.
Hắn giận đến độ cười một tràng quái dị.
- Khốn kiếp ! Được ! Được !Lý Quý lúc này như một dã thú, hắn tay phải nhanh như chớp.
“Bốp”Tuyết Nhi lại bị một tát như trời giáng, ngã hẳn ra sau, có chút đáng thương.
Nàng ta lúc này chẳng thấy biểu cảm gì, máu bên khoé miệng đã rũ ra từng dòng đỏ thẩm chảy xuống cằm.
Nhưng kì lạ thay lúc