Trương Vân Lôi bừng bừng khí thế đi tới phòng khách, Đào Dương thấy thế vội đặt tách trà xuống, đứng dậy hành lễ với y: Sư ca.
Khách sáo cái gì, mau ngồi đi! Trương Vân Lôi đưa tay làm dấu mời với y, sau đó ngồi xuống đối diện, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn y, chờ y mở miệng đòi tiền mình.
Đào Dương liếc nhìn, mặt lộ vẻ hơi ngượng nghịu, đều là người thân, bắt y nghiêm túc đi tìm Trương Vân Lôi đòi tiền như thế, đúng là có điểm không mở miệng nổi, huống chi tổ tông này thật sự quá keo kiệt, Đào Dương cũng không dám chắc có thể đòi lại được tiền hay không.
Đệ...!Thấy nãy giờ y không nói gì, Trương Vân Lôi hơi nóng ruột, ra vẻ không hay biết gì mà cười hỏi y: Tìm ta có chuyện gì hả?
Đào Dương vừa suy nghĩ vừa nhìn y, thật ra nghĩ kỹ lại một chút thì mặc dù Trương Vân Lôi thích tiền nhưng không phải loại người vì tiền mà đi hố bạn bè, chắc hẳn y làm như vậy là vì còn mục đích khác.
Nghĩ như vậy, Đào Dương dò hỏi y: Hôm nay sư ca tìm Đại Lâm đòi một ít cổ quyền, là vì cái gì vậy?
Vì cái gì à? Cái này lại làm Trương Vân Lôi bối rối, đáp án này căn bản không trong kịch bản mà y đã chuẩn bị sẵn, đành phải tạm suy nghĩ ra một câu trả lời để nói với y: Vì...Vì đầu tư cổ phần tiền trang Đại Đức Vân, đầu tư kiếm tiền đó!
Đào Dương giương cao khóe môi: Sư ca muốn đầu tư cổ phần thì có thể trực tiếp đi nói với sư phụ mà, tội gì phải làm khó Đại Lâm của chúng ta, huynh ấy làm gì biết mấy thứ đầu tư cổ phần, cổ quyền là gì?
Đệ ấy là đại chưởng quỹ, tất nhiên là ta phải tìm đệ ấy rồi! Trương Vân Lôi nói, thấy Đào Dương không có ý đòi tiền, dứt khoát tự mở lời: Đệ yên tâm, ta không phải lấy không cổ quyền, đệ ra giá đi, ta trả tiền là được.
Việc này khoan hẳn vội.
Y càng sốt ruột thì ngược lại Đào Dương càng bình tĩnh, khẽ cười hỏi lại y: Đệ rất tò mò, nếu huynh đã định đầu tư kiếm tiền, vậy chỉ đầu tư vào cổ phần của bên bọn đệ thôi à? Hay là nhà bọn đệ là bên đầu tiên?
Đương nhiên không thể chỉ đầu tư vào nhà của các đệ rồi! Trương Vân Lôi xòe tay tính với y: Còn có hiệu thuốc nhà họ Châu, tiệm lương thực nhà họ Vương, đợi lão Tần về lại đầu tư vào tiệm vải Thượng Ký, nếu như bệnh viện có thể đầu tư được thì lại đầu tư vào viện tây y, à không! Viện tây y bọn ta bỏ vốn một trăm vạn mà, chúng ta chính là cổ đông!
Y đúng là chuyên chọn người nhà để ra tay mà, Đào Dương lắc đầu bất đắc dĩ, không khỏi tò mò hỏi tiếp: Vậy nên huynh định dùng loại biện pháp này với mấy nhà kia à? Ký hợp đồng trước rồi sau đó mới bàn tới tiền?
Đúng vậy! Trương Vân Lôi gật đầu.
Lần này Đào Dương thật sự đau đầu, hình như y đã đánh giá quá cao vị sư ca này rồi, sự chênh lệch của tổ tông này so với Đại Lâm nhà y cũng chỉ là biết cái gì là cổ quyền, nhập cổ phần rồi bỏ tiền thôi.
Thấy Đào Dương không nói gì nữa, Trương Vân Lôi không thể tiếp tục kiên nhẫn, y tặc lưỡi, hỏi thẳng: Muốn bao nhiêu tiền, đệ nói đi chứ!
Thấy y cứ thúc giục muốn nói đến tiền, Đào Dương cũng đoán ra được đại khái là y có mục đích gì, đoán chừng là muốn chơi trò cò kè mặc cả với người ta thôi, đúng là người đơn thuần còn có chút đáng yêu mà!
Đào Dương không có sức chống cự với kiểu người đơn thuần như thế này, cúi đầu bật cười, thuận theo y mà gật đầu: Được được được, trước khi đệ tới đã tính qua rồi, ít nhất huynh phải bỏ ra số này thì mới được.
Rốt cuộc y cũng nói đến tiền, hơn nữa năm ngón tay duỗi ra kia cũng đúng thật là đòi hỏi quá nhiều, Trương Vân Lôi cũng không thấy vui cho lắm, lúc này giả vờ ra vẻ không hài lòng: Số này không phải hơi nhiều hả? Tuy nói chúng ta là thân thích, không nên đi cửa sau, nhưng đệ cũng phải ra giá thực tế chút chứ?
Đào Dương cũng không phải là nghiêm túc, hoàn toàn chỉ là đùa y thôi, lúc này cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc, hỏi y: Vậy huynh cảm thấy giá bao nhiêu thì phù hợp?
Trương Vân Lôi liếc nhìn y, dáng vẻ hết sức xảo trá: Tối thiểu là giảm xuống một nửa số này!
Y đúng là cái gì cũng dám nói! Làm gì có ai mặc cả đến mức nửa giá tiền chứ? Cũng đâu phải ra chợ mua thức ăn!
Đào Dương nhướng mày không tài nào tưởng tượng nổi, sau đó giả vờ đắn đo, duỗi ba ngón tay ra: Để cho huynh 30%, đây là bước nhượng bộ lớn nhất của đệ rồi đấy.
40% đi, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của ta! Trương Vân Lôi lập tức nói, cái y chờ chính là giây phút này.
Đào Dương vụng trộm cười cười, ra vẻ thỏa hiệp: Được thôi! 20%! Huynh không đồng ý thì đệ đi nhé?
Hả? Trương Vân Lôi rơi vào mù mịt, sao y còn trả giá xuống nữa vậy, hơn nữa câu phía sau không phải là lời thoại của mình sao?
Trương Vân Lôi hơi luống cuống, nhưng vẫn cứng rắn bình tĩnh nói: Đệ, ta có hợp đồng do Đại Lâm ký đấy! Nếu đệ mà còn như vậy thì 10% ta cũng không cho đâu!
Huynh cứng thật đấy! Đào Dương giơ ngón cái về phía y, sau đó cố ý lớn tiếng thở dài, lần nữa vươn ra một ngón tay: Vậy để cho huynh 10%, có nhiều hơn nữa thì đệ cũng không cần đâu!
Chuyện gì xảy ra vậy? Sao y còn bỏ cuộc nữa? Trương Vân Lôi bị y nói tới rối tung rối mù, nhíu chặt màu, gỡ rối một hồi lâu, rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề: Có phải đệ đang trêu ta không đấy?
Hả? Đệ đâu có! Đào Dương lắc đầu với vẻ vô tội.
Trương Vân Lôi thở phì phò lườm y: Hay cho đệ tiểu Đào Dương! Một nửa thì một nửa! Đệ muốn hay không thì tùy!
Nói xong câu này, Trương Vân Lôi đã vỗ bàn bỏ đi, Đào Dương đưa mắt nhìn y đi xa, lại không nhịn được cúi đầu phì cười.
Rốt cuộc vẫn không đem được tiền về, còn khiến sư ca tức giận, nhưng Đào Dương cũng không vội, uống xong tách trà trước mặt, sau đó ung dung đi tới cửa chính của nhà họ Dương.
Vừa đi ra khỏi phòng khách, Đổng Cửu Hàm đã lập tức xông tới chặn y, cười nói với y: Đào thiếu gia, thiếu gia nhà ta mời ngài đến thư phòng nói chuyện.
Đào Dương khẽ nhíu mày, Dương Cửu Lang không đơn giản như Trương Vân Lôi, xem ra là thật sự nghiêm túc với cuộc làm ăn này, nhưng Dương Cửu Lang cũng không phải là thân thích của nhà y, hơn nửa con người hắn lại hào phóng, tìm hắn