Trong bệnh viện tây ở Thiên Tân.
Lúc Châu Cửu Lương được Tần Tiêu Hiền đưa đến bệnh viện chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, xiêu vẹo tựa lên lưng Tần Tiêu Hiền, hai tay rũ xuống trước người Tần Tiêu Hiền, đung đưa qua lại theo nhịp bước lo lắng vội vã của hắn.
Người đâu mau tới đây! Y tá! Bác sĩ! Viện trưởng!
Tần Tiêu Hiền kêu hết một lượt, tấm thân bé nhỏ này của hắn thật sự không vác nổi Châu Cửu Lương, lại vì quá luống cuống, đi quá nhanh, lúc vào cửa không chú ý, chân trái vấp chân phải cắm mặt xuống đất!
Lần này gây sự chú ý với mọi người, bác sĩ và y tá ở đây đều bu lại, ngay cả viện trưởng cũng nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, Tần Tiêu Hiền gấp đến độ sắp bật khóc, cũng chẳng màng đau đớn, vội từ dưới đất bò dậy, kéo tay viện trưởng xin ông ấy mau cứu Cửu Lương.
May mà lần trước lúc hắn mượn dụng cụ khám chữa bệnh đã có nói chuyện với viện trưởng rồi, viện trưởng cũng biết họ nên không lãng phí lời gian để giải thích, ông ấy lập tức cho y tá đem cáng cứu thương tới, đặt Châu Cửu Lương lên.
Viện trưởng Tần, nói thật với cậu, sở trường của bệnh viện này của chúng tôi là nhãn khoa và khối u, đối với tim thì thật sự không dám hứa chắc, cậu xem vị công tử này đã bệnh đến như vậy, tôi thấy các cậu vẫn nên mau chóng chuyển viện đi!
Viện trưởng tận tình khuyên hắn, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng cầm lấy điện thoại bàn: Phải rồi, ở Hồ Nam có một bệnh viện tây y, có lẽ họ có thể có cách, để tôi giúp cậu liên lạc!
Không kịp nữa rồi! Tần Tiêu Hiền nhíu chặt mày, nhìn tình trạng của Cửu Lương chỉ sợ là không chống chịu được bao lâu nữa, hắn xoắn xuýt trong chốc lát, dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn, nắm chặt tay viện trưởng nói: Giáo viên môn giải phẫu của ta thường xuyên làm những ca bệnh tim thế này, ta làm trợ lý cho ông ấy nên cũng biết làm thế nào, xin hãy cho ta mượn phòng phẫu thuật, để ta thực hiện ca phẫu thuật này đi!
Viện trưởng nhìn bàn tay khẽ run lên nhè nhẹ của hắn, ông hơi lo lắng: Nhưng trạng thái của cậu bây giờ có làm phẫu thuật được không?
Tần Tiêu Hiền vội đè bàn tay đang run lại, hắn cũng không dám đảm bảo nhất định có thể thành công, lại do dự một hồi lâu rồi nói: Sống hoặc chết! Đánh cược một lần đi!
Viện trưởng cũng không còn cách nào khác, nhìn tình trạng của Châu Cửu Lương đoán chừng cũng chẳng chịu nổi lộ trình chuyển tới viện Hồ Nam, nên gật đầu đồng ý với Tần Tiêu Hiền.
Màn đêm buông xuống, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, viện trưởng cử vài vị bác sĩ có thâm niên lâu nhất, y thuật cao nhất trong bệnh viện đến hỗ trợ Tần Tiêu Hiền, Tần Tiêu Hiền giơ dao phẫu thuật trong tay lên, nhìn Cửu Lương đang lẳng lặng nằm trên bàn mổ, hít một hơi sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó đưa dao phẫu thuật đến đặt trên ngực hắn.
Ca phẫu thuật kéo dài đến hừng đông, Tần Tiêu Hiền gần như đã dùng hết vốn liếng học tập cả đời mình, rốt cuộc cũng bình an hoàn thành được ca phẫu thuật này, nhưng ca phẫu thuật này của hắn cũng không quá hoàn hảo, chỉ có thể đảm bảo được tạm thời Cửu Lương không cần phải lo lắng đến tính mạng nữa thôi, tiếp đó việc điều trị phải đến Singapore tìm giáo sư Cao mới được.
Nhìn điện tâm đồ ở bên cạnh rốt cuộc cũng dần dần khôi phục lại gợn sóng ổn định, Tần Tiêu Hiền cũng xem như nhẹ nhàng thở phào, vội khâu lại vết mổ cho Châu Cửu Lương.
Nhưng trái tim vừa mới được đặt xuống, đột nhiên Tần Tiêu Hiền cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, nếu không phải bác sĩ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn thì e là hắn đã ngã thẳng lên người Châu Cửu Lương!
Viện trưởng Tần, cậu không ăn cơm tối, cả đêm cũng không ngủ, sắc mặt tái nhợt như vậy, hay là đi nghỉ ngơi đi, để chúng tôi khâu lại vết thương là được rồi.
Tần Tiêu Hiền liếc nhìn ông ấy, biết là mình đã bị tụt huyết áp, nếu còn ở lại tiếp sau đó ngất đi thì sẽ càng rối ren hơn, đành phải gật đầu đồng ý, giao lại dụng cụ cho họ, tự chống tường bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Viện trưởng lo là cuộc phẫu thuật này liệu có thành công hay không, ông vẫn luôn trông chừng bên ngoài phòng phẫu thuật, ca mổ còn đang tiến hành, đèn vẫn chưa tắt, cửa lại bị mở ra, Tần Tiêu Hiền vịn tường bước ra, viện trưởng nhất thời nhíu mày, còn tưởng ca mổ thất bại, vội vàng đến đón hắn.
Viện trưởng Tần? Ca mổ thế nào rồi?
Tần Tiêu Hiền kéo khẩu trang xuống, không có hơi sức đâu mà nói kết quả cho ông ấy biết, đầu hắn choáng váng, vội nói với ông ấy: Phiền ông có thể giúp ta đem một bình đường glucose đến đây không?
Đường glucose? Viện trưởng sững sờ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán còn liên tục rịn ra mồ hôi lạnh, nháy mắt ông ấy kịp phản ứng, vội vàng gật đầu: Được, cậu đợi chút, để tôi đi lấy cho cậu!
Viện trưởng lật đật quay người đi lấy đường glucose cho hắn, rốt cuộc Tần Tiêu Hiền cũng chịu không nổi nữa, đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống đất, viện trưởng nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, chỉ thầy Tần Tiêu Hiền nằm rạp dưới đất, hôn mê bất tỉnh.
Viện trưởng Tần! Viện trưởng Tần!
Viện trưởng vội vàng quay lại, đỡ hắn từ dưới đất lên, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, bờ môi cũng không có chút huyết sắc nào, viện trưởng lo lắng, hấp tấp gọi xung quanh: Có ai không! Người đâu mau tới đây đi!
Lúc Tần Tiêu Hiền tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa hôm sau, hắn được thay cho một bộ đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, bình đường glucose ban đầu định uống cũng đổi thành truyền qua tĩnh mạch, treo trên giá đỡ.
Viện trưởng Tần! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!
Mội vị y tá trẻ tuổi vừa vặn tới rút kim cho hắn, thấy hắn mở mắt thì vội đến bên giường hỏi: Cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng không?
Eh...Còn một chút.
Tần Tiêu Hiền xoa huyệt thái dương, chống nửa người ngồi dậy, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác của sư ca trước đây khi ngất xỉu trong ca mổ, ngoại trừ choáng đầu ra thì đầu gối cũng đau vì lúc ngã đã đập xuống đất, cảm giác cứ như bị người ta đánh vậy.
Ta rút kim ra cho ngài nhé? Y tá nâng tay hắn lên, thận trọng xé băng dính trên mu bàn tay hắn ra, ấn ngón cái xuống vị trí lỗ kim, sau đó hít sâu một hơi, bỗng kéo ống truyền dịch ra!
Hít! Mu bàn tay đột nhiên nhói lên, Tần Tiêu Hiền lập tức tỉnh táo gấp trăm lần, sao rút ra đau vậy? Tần Tiêu Hiền khó hiểu nhìn về phía tay của mình, phát hiện kim chỉ bị lôi ra có một nửa, nửa còn lại vẫn còn chôn trong da mình, nhưng....ống truyền dịch đã biến mất rồi!
Ối! Thật ngại quá, ta ấn hơi mạnh tay!
Y tá kia nói xin lỗi, vội vàng ném ống truyền dịch đi, định đi qua rút kim tiêm còn ở lại trên mu bàn tay hắn ra, có thể là vì quá căng thẳng nên kết quả là tay hơi run, lần này rút kim ra được, nhưng sao còn lại nửa cây kim trong mu bàn tay vậy chứ!
Tần Tiêu Hiền thấy thế sợ đến mức suýt đã ngất đi, y tá kia cũng bị dọa phát sợ, liên tục nói xin lỗi: Ngại quá! Thật ngại quá! Ngài đừng sợ, để ta giúp ngài lấy kim ra!
Không cần không cần! Tự ta làm là được rồi! Tần Tiêu Hiền vội rút tay mình lại, nếu nàng ta mà còn không rút ra được, lại đẩy cây kim vào trong mạch máu thì chẳng phải là chỉ còn có