Xin các cậu, đừng đi theo ta!
Mạnh Hạc Đầu bỏ lại một câu thỉnh cầu này xong thì rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, mọi người nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả của y, tuy là lo lắng nhưng cũng không dám tùy tiện đi theo, mãi đến khi đưa mắt nhìn y đã đi xa, Dương Cửu Lang mới yên tâm nói: Để ta âm thầm đi theo xem.
Vậy ngươi mau đi đi! Trương Vân Lôi thúc giục hắn, nhất thời lo lắng nhíu chặt mày lại: Ta thật sự sợ Mạnh ca sẽ...
Yên tâm, có ta đây.
Dương Cửu Lang cắt ngang nỗi lo của y, cười vỗ vai y, sau đó bước nhanh đuổi theo Mạnh Hạc Đường.
Đại San Lan vẫn như ngày bình thường người đến người đi, náo nhiệt tưng bừng như ăn tết, nhưng Mạnh Hạc Đường như bị thế giới bỏ quên, cúi đầu, hồn bay phách lạc đi lững thững trong góc.
Sau khi mọi đau khổ kiềm chế trong lòng được xả ra ngoài, hiện tại trong đầu y tràn đầy quá khứ đã từng cùng với Cửu Lương, không để ý đường đi dưới chân, cũng không để ý người phía trước, cứ đi tới, không cẩn thận va vào lưng của một người.
Chậc!
Vương Dụ Tôn bực tức xoay người lại, trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Hạc Đường, hắn thoáng chốc kinh ngạc trợn to mắt lên nhìn, sau khi phản ứng lại kịp thì nhíu mày ghét bỏ, tức giận đẩy y ra.
Tại sao lại là huynh nữa!
Mạnh Hạc Đường đã khóc đến mức không còn hơi sức gì nữa, toàn thân y xụi lơ, bị hắn đẩy như vậy, đứng không vững nên ngồi sụp xuống đất, ngước đôi mắt đã sưng lên vì khóc nhìn về phía hắn, y cũng hơi sững sờ, sau đó cúi đầu xin lỗi: Rất xin lỗi.
Huynh...!Vương Dụ Tôn không ngờ mình sẽ đẩy ngã y, nhất thời hắn cũng thấy rất có lỗi, nhưng vì thể diện nên vẫn ra vẻ bực mình, khoanh tay lại, từ trên cao nhìn xuống y: Ta cũng đâu có dùng sức, huynh đừng có ở đây giở trò ăn vạ với ta, mau đứng lên đi, để người khác mà nhìn thấy còn tưởng là ta bắt nạt huynh đấy!
Mạnh Hạc Đường không nói gì, y hơi khó khăn đứng dậy, lùi lại phía sau một bước, trịnh trọng cúi người xin lỗi hắn: Rất xin lỗi, đều tại ta không cẩn thận, không để ý phía trước có người.
Nghe thấy trong giọng nói của y chứa đựng sự nghẹn ngào, Vương Dụ Tôn không khỏi nhíu mày ghét bỏ: Sao lần nào ta gặp huynh cũng thấy huynh đang khóc hết vậy?
Mạnh Hạc Đường vội vàng cúi đầu xuống, mím môi đè ép nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu lên xin lỗi hắn lần nữa: Là lỗi của ta, là ta không cẩn thận, thật sự rất xin lỗi ngài, lần này và cả lần trước nữa, ta đều không phải cố ý muốn va vào ngài đâu.
Thôi được rồi được rồi! Dù sao thì cái bệnh đi đường không đem theo con mắt này của huynh cũng không phải lần đầu ta gặp!
Vương Dụ Tôn hào phóng xua tay, không thèm phí lời với y, hắn nhanh chân đi lướt ngang qua người y, nhưng vừa đi chưa được mấy bước đã lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng khóc nức nở rất nhỏ, Vương Dụ Tôn quay đầu, thấy y đang rũ đầu đứng nguyên tại chỗ, bả vai liên tục run lên, giống như là lại đang khóc.
Không phải chứ? Sao huynh lại ăn vạ ta rồi? Rõ ràng ta mới là người bị hại mà! Vương Dụ Tôn tin chắc là y đang cố ý giả bộ đáng thương, khóc cho mình xem, hắn lại tức giận nói: Chẳng qua chỉ nói huynh vài câu thôi, không bắt huynh đền tiền cũng không đánh mắng gì huynh, huynh còn khóc cái gì nữa?
Mạnh Hạc Đường lại vội khom người với hắn: Rất xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến ngài cả, là vấn đề của riêng ta thôi.
Không biết có phải vì đã từng bắt cóc y, suýt chút hại y mất mạng hay không, bây giờ thấy y khóc một cách đáng thương như vậy, rốt cuộc Vương Dụ Tôn thấy hơi không đành lòng, hắn lại quay lại, móc ra một cái khăn tay từ trong ngực áo, bất đắc dĩ đưa cho y: Nè, lau nước mắt đi.
Mạnh Hạc Đường hơi bất ngờ giương mắt nhìn hắn, Vương Dụ Tôn cũng liếc mắt nhìn y, hắn thở dài bất đắc dĩ, nhét khăn tay vào tay y: Lần này nhớ phải trả lại ta đấy!
Cảm ơn.
Mạnh Hạc Đường nói tiếng cảm ơn, giơ khăn lên lau nước mắt.
Vương Dụ Tôn thật sự rất tò mò, một người đàn ông trưởng thành thì có cái gì mà phải khóc lóc suốt ngày, thế nên hắn hỏi y: Rốt cuộc là huynh bị làm sao? Trời sinh thích khóc à? Hay là có người bắt nạt huynh suốt?
Không, chẳng qua là trong nhà có chút chuyện thôi.
Mạnh Hạc Đường trả lời lại hắn một cách hời hợt.
Vương Dụ Tôn nhướng nhướng mày, hắn biết thân phận của Mạnh Hạc Đường, thầm nghĩ chẳng lẽ Châu Cửu Lương xảy ra chuyện gì rồi, hắn vội dò hỏi: Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nói ta biết, có lẽ ta có thể giúp được huynh.
Thấy hắn cư xử thân mật với mình như vậy, Mạnh Hạc Đường cũng không muốn làm hắn lo, y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: Bây giờ...Đã không sao nữa rồi.
Cũng đúng thật là không sao, dù sao cũng chẳng cứu vãn được nữa, Mạnh Hạc Đường nghĩ tới đó, nước mắt lại không nghe lời mà rơi ra, Cửu Lương rời đi cũng không phải là không có dấu hiệu báo trước, có lẽ y sớm nên nghĩ đến ngày này, sớm nên chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này...
Thấy y lại khóc, Vương Dụ Tôn vẫn hơi luống cuống, phút chốc hắn thôi không hỏi dò tin tức tức nữa, vội vàng xua tay với y: Thôi thôi, ta không hỏi nữa là được!
Rất xin lỗi, lúc nào cũng gây thêm phiền phức cho ngài, còn làm ngài phải nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này của ta nữa.
Mạnh Hạc Đường nói, lại nhẹ nhàng cúi đầu với hắn.
Hai người tổng cộng nói với được mấy câu, phần lớn đều là rất xin lỗi, không thì là cảm ơn, Vương Dụ Tôn nghe cũng thấy phát phiền, hắn lại tặc lưỡi: Sao huynh cứ nói xin lỗi mãi vậy!
Mạnh Hạc Đường bị hắn làm giật mình, cúi đầu thì thầm: Rất...Rất xin lỗi...!
Tật xấu này của y vẫn không đổi được, Vương Dụ Tôn thở dài bất đắc dĩ, cũng lười đi uốn nắn y, đưa tay về phía y rồi nói: Ta tên Vương Dụ Tôn, Dụ Tôn trong giàu có phú quý*, ta là chủ hiệu buôn mới nhậm chức của tiệm lương thực nhà họ Vương đằng kia.
*Vương Dụ Tôn: 王裕尊
Giàu có phú quý/phú dụ tôn quý: 富裕尊贵, đây cũng là lý do Vương Cửu Long không gọi Dụ Tôn là Dụ Tôn mà gọi bằng chữ đầu và cuối là Phú Quý.
Nhà họ Vương sao? Đây chẳng phải là nhà của Cửu Long à? Mạnh Hạc Đường liếc nhìn hắn, bắt lấy tay hắn, lúc nãy vừa mới khóc, giọng y còn hơi khàn khàn: Ta tên Mạnh Hạc Đường, là...chủ tạm thời của hiệu thuốc Châu Ký.
À-----! Vương Dụ Tôn gật đầu, ra vẻ như mới biết: Hóa ra huynh chính là cái vị bị đưa nhầm đến nhà họ Châu, phu nhân của Châu nhị thiếu gia!
Vừa dứt lời, Vương Dụ Tôn cảm nhận rõ ràng là bàn tay của Mạnh Hạc Đường hơi cứng lại, không khỏi thấy hơi kỳ lạ, hắn sững sờ giải thích: Eh...Anh họ ta là Vương Cửu Long, là bạn của Châu nhị thiếu gia.
Mạnh Hạc Đường tỉnh táo lại, hơi bối rốt rút tay mình ra: Lệnh huynh trưởng cũng là bạn của ta.
Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ huynh