Trong tiệm lương thực của nhà họ Vương.
Trương Cửu Linh tựa lên mặt bàn, tay cầm một nhánh cỏ chơi đùa với con dế trong lồng tre, còn Vương Cửu Long thì ngồi im bên cạnh nhìn y, càng nhìn càng thấy đáng yêu, bất giác hắn giương cao khóe môi lên.
Ca!
Đột nhiên Vương Dụ Tôn gọi một tiếng cắt ngang bầu không khí an nhàn này, lúc Trương Cửu Linh ngẩng đầu lên, Vương Cửu Long vội vàng thu tầm mắt mình lại, ho nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng.
Vương Dụ Tôn vừa vào cửa đã xông thẳng tới chỗ hai người họ, không thèm dẫn dắt câu chuyện gì mà hỏi luôn: Ca, huynh có biết hiệu thuốc Châu Ký xảy ra chuyện gì không?
Chỗ nào cơ? Hiệu thuốc Châu Ký? Vương Cửu Long còn tưởng là đám bắt cóc tống tiền kia nhân lúc Cửu Lương đi vắng lại ra tay với Mạnh Hạc Đường, hắn vội đến độ đứng bật dậy: Hiệu thuốc Châu Ký xảy ra chuyện gì?
Trương Cửu Linh cũng vội đứng lên: Mạnh ca bị gì rồi à?
Thấy phản ứng của hai người không giống như là biết rõ tình hình lắm, Vương Dụ Tôn cũng thôi không hỏi nữa, hắn khẽ thở dài, lắc đầu: Không có gì, vừa rồi gặp được Mạnh Hạc Đường trên phố, thấy huynh ấy khóc rất thê thảm, đệ còn tưởng là nhà huynh ấy xảy ra chuyện gì lớn.
Lúc này Vương Cửu Long mới thở phào, hắn còn chưa biết chuyện bức di thư, hắn cười xua tay: Vậy chắc là Mạnh ca lại nhớ Cửu Lương thôi, không có gì đâu, Mạnh ca vốn dễ khóc vậy đó.
Trương Cửu Linh cũng yên tâm ngồi xuống lại: Từ khi Cửu Lương đi, mỗi ngày huynh ấy khóc hơn tám trăm lần, có mấy người Cửu Lang ở đó thì không xảy ra chuyện gì được đâu!
Đi? Vương Dụ Tôn khẽ nhíu mày: Huynh ấy đi đâu?
Ra nước ngoài khám bệnh, đi sắp được một tuần lễ rồi.
Vương Cửu Long tiện miệng trả lời hắn, đột nhiên vỗ lên bàn tay cầm đậu phộng của Trương Cửu Linh: Ngươi đừng có cho nó ăn nữa! Nó nhỏ xíu như vậy thì ăn được bao nhiêu đâu chứ!
Ngươi thì biết cái gì! Lúc này Trương Cửu Linh cũng vỗ lại, nhặt hạt đậu phộng kia về tiếp tục cho ăn: Dế ăn được nhiều chứng minh là răng nó khỏe, ta chơi dế bao nhiêu năm rồi, còn cần ngươi dạy à!
Bấy giờ Vương Dụ Tôn mới để ý đến con dế trong lồng tre trên mặt bàn, lúc này hắn nhíu mày lại: Cái này ở đâu ra vậy?
Ca của cậu bắt được đó.
Trương Cửu Linh cười trả lời: Lúc trước hắn giết chết Tiểu Cường của ta, đây là hắn bồi thường cho ta.
Vì cái con bọ chết tiệt này mà ta phải đào hết tám mẫu đất trồng cây cao lương, suýt đã mệt chết ta! Vương Cửu Long trừng Trương Cửu Linh, lại bổ sung thêm: Vậy còn Thục Phân với Hữu Vi của ta thì sao đây!
Không phải hai quả óc chó thôi hả? Hôm khác ta mua lại cho ngươi!" Trương Cửu Linh trả lời qua loa với hắn, trong lòng trong mắt đều là đứa con mới của mình.
Vương Dụ Tôn nhíu mày: Chúng ta mở cửa hàng lương thực đấy, mấy con côn trùng này đừng nên mang vào đây, lỡ đâu nó chui vào giỏ lương thực thì phải làm sao đây?
Trời đất ơi! Cậu không hiểu đâu! Loài dế quen huấn luyện rồi sẽ không chạy.
Trương Cửu Linh không thèm nhìn tới hắn dù chỉ một chút, y vẫn vùi đầu đút cho dế ăn.
Vương Cửu Long vội tiếp lời: Hắn nói đúng đấy, đệ cứ yên tâm đi, ta cam đoan với đệ, cho dù nó có chạy ta cũng sẽ bắt về cho đệ!
Trong đầu hai cậu ấm này toàn chơi với chơi, chuyện làm ăn buôn bán của nhà mình thì không để tâm chút nào, Vương Dụ Tôn cũng không có cách nào bắt bí bọn họ, hắn thở dài lắc đầu, quay người đi vào quầy kiểm toán.
Một bên khác, Minh Nguyệt Lâu.
Ta về rồi!
Dương Cửu Lang ba chân bốn cẳng chạy trên cầu thang lên sân thượng lầu hai, chạy nhanh quá nên há miệng thở hổn hển, bước tới bên cạnh Quách Kỳ Lân, giật lấy tách trà trong tay hắn uống cạn một hơi.
Trương Vân Lôi vội hỏi hắn: Không phải bảo ngươi đi theo Mạnh ca à? Mạnh ca đâu?
Huynh ấy...Huynh ấy về nhà rồi, ta thấy huynh ấy vào cửa.
Dương Cửu Lang đưa tay chỉ về một hướng, cứ như vậy một lát, hắn còn chưa thở kịp.
Huynh ấy về nhà nào vậy? Trương Vân Lôi gấp đến độ muốn nhảy dựng.
Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ: Còn là nhà nào được nữa? Nhà họ Châu đó! Nếu huynh ấy về Đông Bắc, vậy ta còn có thể chạy được về đây sao?
Ơ! Đột nhiên Quách Kỳ Lân bật dậy: Có khi nào Mạnh ca sẽ nói chuyện của Cửu Lương cho Châu lão gia biết không!
Không thể nào! Lúc này Trương Vân Lôi phản bác: Mạnh ca không có ngốc, sao có thể nói ra được, Châu lão gia đã cao tuổi như vậy rồi, ông ấy không nghe nổi chuyện này đâu!"
Thôi được rồi đừng thảo luận nữa! Dương Cửu Lang xua tay, sau đó vỗ vai Trương Cửu Thái: Cửu Thái, ta không tiện đến nhà họ Châu quá thường xuyên, trong khoảng thời gian này chỉ có thể làm phiền cậu trông chừng Mạnh ca, mau về xem huynh ấy thế nào đi, cũng tìm cơ hội khuyên huynh ấy một chút.
Vậy ta về đây.
Trương Cửu Thái gật đầu, không kéo dài thời gian nữa, hắn vội vàng tách họ ra, chạy gấp về nhà.
Dương Cửu Lang cũng dần trở lại bình thường, hít một hơi, nhớ tới chuyện vừa rồi thấy Vương Dụ Tôn nói chuyện với Mạnh Hạc Đường, hắn tò mò hỏi Trương Vân Lôi: Biện nhi, Mạnh ca có bạn bè gì khác ở Bắc Kinh không?
Bạn bè khác à? Trương Vân Lôi suy nghĩ, lắc đầu nói: Chắc là không có đâu.
Dương Cửu Lang lại hỏi: Vậy có phải là bạn cùng quê với huynh ấy không?
Mạnh ca giống ngươi, là sát tinh mà, ngoài lão Tần ra thì còn ai dám chơi cùng huynh ấy nữa? Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Dương Cửu Lang giải thích: Lúc ta vừa đuổi theo ra ngoài, thấy Mạnh ca đang nói chuyện với một người đàn ông, hai người trông giống như quen biết nhau, đứng nói chuyện rất lâu luôn đó!
Nói chuyện thôi mà, không nhất định phải là bạn bè! Quách Kỳ Lân nói, hắn lại suy đoán: Nói không chừng là bệnh nhân từng tới tìm huynh ấy để kê đơn thuốc đó!
Dương Cửu Lang không cho là vậy: Người đàn ông kia có gương mặt lạ hoắc, khuôn mặt của hắn rất dễ nhớ, nếu như ta từng nhìn thấy hắn ở Bắc Kinh thì chắc chắn sẽ nhớ.
Mặt mũi của hắn thế nào? Trương Vân Lôi hỏi.
Dương Cửu Lang nhớ lại dáng vẻ của Vương Dụ Tôn, miêu tả lại với họ: Cao gầy, chiều cao không chênh lệch lắm so với ta, chừng hai mươi tuổi, mặt mũi thì rất đẹp, mặc áo sơ mi, quần yếm, đầu tóc chải bóng loáng phát sáng, nhìn rất giàu có.
Mọi người dựa theo hình dáng mà hắn tả, lục tìm trong đầu một lát, sau đó đồng loạt lắc đầu: Không quen.
Thôi được rồi, không biết thì thôi đi vậy! Dương Cửu Lang lười nghĩ tiếp, thật ra Mạnh ca có thể có bạn thì cũng là chuyện tốt, chỉ sợ thằng nhóc đó cùng một bọn với đám thổ phỉ trước đó, cố ý tiếp cận Mạnh ca với ý đồ làm hại huynh ấy thôi.
Trương Vân Lôi cũng nghĩ như vậy, y lo lắng nói: Vậy chúng ta có nên để ý một chút không?
Để ta về nói với Cửu