Cái người bên đó! Bỏ cái tay ra cho ta!
Lý Hạc Đông uống hơi nhiều, vô tình nhìn lướt qua thấy Vương Dụ Tôn ôm Mạnh Hạc Đường, không hề nghĩ ngợi gì đã xông tới, một phát lôi Vương Dụ Tôn ra, dứt khoát đấm cho hắn một đấm!
Mạnh Hạc Đường thấy thế thì giật mình, y vội vã bật dậy túm lấy cánh tay Lý Hạc Đông: Ca, huynh đừng hiểu lầm!
Hiểm lầm cái gì mà hiểu lầm! Ta thấy tận mắt! Lý Hạc Đông tránh tay y ra, lúc này giơ chân lên định đá cho Vương Dụ Tôn một phát nữa.
Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của những khách hàng khác, Vương Dụ Tôn bụm mặt ngồi sụp dưới đất, thoáng nhìn nhìn thấy cú đá đang bay tới, theo bản năng định đưa tay ca chặn, nhưng kịp phản ứng là Mạnh Hạc Đường còn đang ở đây, hắn cấp tốc bỏ tay xuống, bả vai vững vàng chịu một đạp, Vương Dụ Tôn đau đớn tới mức gào lên, úp sấp người dưới đất.
Đông ca! Mạnh Hạc Đường cuống quít lôi y ra, ngồi xổm xuống trước mặt Vương Dụ Tôn, kiểm tra xem hắn cho bị thương hay không, bị thương có nặng không.
Đúng lúc này Tạ Kim tới, mới vừa vào cửa đã thấy cảnh này, hắn vội vàng xông tới lôi Lý Hạc Đông ra: Sao vậy? Chuyện này là sao?
Tên nhóc này không có quy tắc, ta mới thấy hắn ôm tiểu Mạnh! Lý Hạc Đông nói, chỉ vào mũi Tạ Kim rồi tiếp tục: Này! Cửu Lương là huynh đệ của ngươi! Ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được!
Ta đang định nói chuyện này với ngươi đây! Đi theo ta! Tạ Kim biết được chuyện này từ chỗ Dương Cửu Lang, thấy Mạnh Hạc Đường ở đây không tiện nói rõ, kiên quyết kéo Lý Hạc Đông tới hậu viện.
Mạnh Hạc Đường không có lòng dạ nào để ý tới họ, y vội vàng đỡ Vương Dụ Tôn dậy, thấy khóe miệng hắn đỏ lên một vệt, còn rỉ cả máu ra, lo lắng hỏi: Ngài không sao chứ?
Không sao.
Vương Dụ Tôn mỉm cười lắc đầu với y, sau đó nhìn về hướng mà Lý Hạc Đông rời đi, đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, lập tức đau tới mức hít ngược một hơi, Lý Hạc Đông này đúng là danh bất hư truyền, ra tay ác thật!
Ngươi lôi kéo ta làm cái gì! Ngươi đi kéo hắn đi! Lý Hạc Đường giãy dụa bị Tạ Kim kéo tới hậu viện, y liên tục quơ nắm đấm, nhìn có vẻ vẫn còn muốn đánh Vương Dụ Tôn tiếp.
Tạ Kim nhìn xung quanh, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới buông y ra, xích lại bên tai y, nhỏ giọng nói mấy câu, Lý Hạc Đông còn chưa nghe xong đã ngạc nhiên trợn tròn mắt: Hả? Cửu Lương chết rồi hả?
Tạ Kim tặc lưỡi, vội kéo lỗ tai y lại, nói thêm vài câu nữa, Lý Hạc Đông nghe vậy còn trừng to mắt hơn: Hả? Cửu Lương chưa chết!
Tạ Kim gật đầu bất đắc dĩ: Lần này đã hiểu chưa? Cửu Lang nói với ta bấy nhiêu thôi, bảo chúng ta tới Minh Nguyệt Lâu một chuyến, mọi người cùng nhau nghĩ cách, xem phải làm sao để ngăn chặn chuyện Vương Dụ Tôn âm mưu để mắt tới tiệm thuốc của nhà họ Châu!
Nghĩ cách gì chứ! Đánh cho hắn một trận không phải được rồi sao! Lý Hạc Đông nói xong lại xắn tay áo lên, vừa định xông vào quán, Tạ Kim lại kéo y lại, không nói nhiều nữa, dứt khoát kéo y đi ra ngoài từ cửa sau.
Sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu.
Nhờ phúc của Quách Kỳ Lân, tối hôm qua Trương Vân Lôi ngủ không ngon, y ngáp liên tục, Quách Kỳ Lân còn đang giận Đào Dương, buồn bực dời qua dời lại ly trà trước mặt, chỉ có mình Dương Cửu Lang là nghĩ tới chính sự, hắn lo lắng trông ngóng bên lan can.
Đợi khoảng nửa tiếng, ba chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại dưới lầu, Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long, Tạ Kim và Lý Hạc Đông, còn có Mai Cửu Lượng, Trương Cửu Thái và Lưu Tiểu Đình cùng nhau xuống theo, lần lượt theo thứ tự bước vào Minh Nguyệt Lâu.
Loan Vân Bình cũng gác lại công việc để tham gia, sân thượng lầu hai toàn người quen, nhưng không thấy Đào Dương, Vương Cửu Long phát hiện ra đầu tiên, hỏi với vẻ khó hiểu: Sao Đào Dương chưa tới nữa?
Lúc này Quách Kỳ Lân ném ra một câu: Đệ ấy chết rồi!
Hả? Vương Cửu Long sững sờ, hơi luống cuống nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang trề môi bất lực, nhếch mày với họ, lúc này Vương Cửu Long mới kịp nhận ra là hai người họ cãi nhau.
Phục vụ bưng trà nóng và trái cây tới, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, rộn ràng sôi nổi, Dương Cửu Lang vỗ vỗ bàn ra hiệu họ trật tự lại, sau đó hắn nói nghiêm túc.
Hôm nay gọi mọi người tới đây là có chuyện muốn mọi người giúp đưa ra chủ kiến, khoảng thời gian trước, đường đệ của Cửu Long là Vương Dụ Tôn đã tới Bắc Kinh, giúp nhà đệ ấy xử lý chuyện làm ăn, nhưng gần đây họ phát hiện ra hình như tên Vương Dụ Tôn đó không đàng hoàng, có vẻ như muốn chiếm gia sản của đệ ấy, bây giờ Vương lão gia đã trao lại toàn bộ tiệm lương thực của nhà họ Vương cho hắn ta, hắn lại bắt đầu nhân lúc Cửu Lương vắng mặt mà tiếp cận Mạnh ca, ta nghi ngờ là hắn muốn thâu tóm luôn cả tiệm thuốc Châu Ký!
Sau khi Lý Hạc Đông nghe xong thì hừ một cái: Chỉ vì một tên như vậy thôi mà phải kéo nhiều người tới ra chủ kiến, có thấy mất mặt quá không?
Không phải đâu! Tạ Kim cười nói: Trên thương trường phải dựa vào đầu óc, tình huống một chọi mười không phải là hiếm có.
Lý Hạc Đông khó chịu nguýt hắn một phát, trách hắn dám phản bác mình, lúc này Loan Vân Bình nói với vẻ khó hiểu: Nếu là chuyện dựa vào đầu óc thì sao không gọi Đào Dương tới?
Quách Kỳ Lân nghe tới cái tên này là lập tức nổi giận, trề môi quay mặt đi chỗ khác, Dương Cửu Lang thấy thế thì cười gượng đổi chủ đề: Trước mắt khoan hẳn nói tới Đào Dương đi, Vương Dụ Tôn tiếp cận Mạnh ca chắc chắn là có mục đích, trước khi Cửu Lương trở về, chúng ta phải giúp cậu ta bảo vệ gia sản, bảo vệ Mạnh ca mới được!
Lưu Tiểu Đình e sợ giơ tay lên: À này, hôm qua họ đến mua vải ở tiệm vải của đệ, cười cười nói nói với nhau vui vẻ lắm, làm đệ giật cả mình luôn đó!
Trương Vân Lôi nghe vậy khẽ nhíu mày: Mạnh ca vui thì không gì có thể tốt hơn, nhưng tâm tư của Vương Dụ Tôn đó không trong sạch!
Lý Hạc Đông nghe họ thảo luận mà thấy phát bực, y tặc lưỡi nói: Dứt khoát nói cho cậu ta biết chuyện Cửu Lương chưa chết đi là xong!
Dương Cửu Lang lắc đầu: Chuyện này bọn đệ đã nghiêm túc thảo luận với nhau rồi, thứ nhất là sợ đột nhiên nói cho Mạnh ca biết, tâm trạng của huynh ấy thay đổi đột ngột sẽ làm huynh ấy chịu không nổi, thư hai là mọi người cũng biết tình trạng sức khỏe của Cửu Lương, nếu như đến nước ngoài rồi vẫn không thể sống tiếp được thì cũng tội cho Mạnh ca phải đau lòng thêm lần nữa, thứ ba, cho dù nói cho