Hít!
Giây phút nước thuốc chạm vào vết thương, Vương Dụ Tôn bỗng rít một hơi, Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, cuống quít rụt tay lại, nhíu mày hỏi: Xin lỗi, đau lắm hả?
Không có.
Vương Dụ Tôn cười với y, khe khẽ lắc đầu.
Mạnh Hạc Đường vẫn chu đáo thẻ nhẹ động tác, sau khi bôi thuốc cho hắn xong, lại đưa cho hắn một bình rượu thuốc, y nói: Vết thương trên vai ngài dùng bình thuốc rượu này để xoa bóp đi, mặc dù tính cách của Đông ca hơi lỗ mãng, nhưng huynh ấy không phải người xấu đâu, mong ngài bỏ qua cho.
Không sao, huynh ấy cũng chỉ quan tâm huynh thôi mà.
Miệng Vương Dụ Tôn thì nói vậy, nhưng trong lòng thì hận chết y, Lý Hạc Đông đó ra tay nặng thật, đến bây giờ mà cánh tay còn chưa nhấc lên nổi!
Nhưng Vương Dụ Tôn chưa thù ghét được bao lâu thì đã bị tiệm thuốc của nhà họ Châu thu hút sự chú ý, liếc nhìn khách khứa tới lui, Vương Dụ Tôn ra vẻ bất ngờ: Tiệm thuốc của các huynh làm ăn được thật nhỉ, thế mà còn khá hơn cả tiệm lương thực của bọn ta.
Mạnh Hạc Đường cũng không nghĩ gì nhiều, cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười: Tiệm thuốc làm ăn được có vẻ cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, chẳng qua là vì tiếng tăm lâu năm, nhận được sự tin tưởng của mọi người cho nên người dân từ khắp Đông Tây hoặc là người từ các nơi khác cũng thường tới đây xem bệnh bốc thuốc.
Vương Dụ Tôn lại hỏi: Vậy mỗi tháng thu nhập được bao nhiêu?
Vừa khéo Mạnh Hạc Đường còn chưa học hết y thuật, y ở tiệm thuốc là để quản sổ sách, thoáng suy nghĩ một lát, y đáp: Chênh lệch giá thuốc rất lớn, giống như nhân sâm với cam thảo không thể so sánh với nhau, trừ những dược liệu không thường dùng kia ra thì đại khái là không ít hơn mười vạn lượng.
Vương Dụ Tôn gật đầu, âm thầm cảm thán trong lòng, tiệm thuốc Châu Ký đúng là cái cây hái ra tiền, nhà họ Châu cũng không hổ là có thể đứng trong hàng thứ ba của phú hào ở Bắc Kinh, chung quy hàng đầu là nhà Dương Cửu Lang cũng làm quan chức, chỉ có của cải chứ không có sản nghiệp tư hữu, không thể nào tham gia tranh cử thương hội, tiền trang Đại Đức Vân đứng hàng thứ hai, Đào Dương kia lại là một kẻ khó đối phó, xem ra chỉ có thể ra tay với tiệm thuốc Châu Ký thôi!
Dụ Tôn? Mạnh Hạc Đường thấy hắn mất hồn, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.
Vương Dụ Tôn bỗng quay đầu lại, cười ngượng với y: Xin lỗi, ta thất thần, ta đang suy nghĩ làm cách nào để giúp đường ca đưa thu nhập của tiệm lương thực đi lên.
Vất vả cho ngài suy nghĩ vì Cửu Long như vậy.
Mạnh Hạc Đường cười nói.
Vương Dụ Tôn cười đáp lại y, sau đó cúi đầu nhếch mày, hắn làm gì có nghĩ cho Vương Cửu Long, tiệm lương thực của nhà họ Vương đã rơi vào tay hắn rồi, nếu không phải vì giả vờ giả vịt trước mặt y thì hắn đã sớm đá cả nhà Vương Cửu Long ra khỏi cửa rồi!
Lúc này ở nhà họ Vương, Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh về đến nhà, còn chưa vào tới cửa đã thấy các người làm đang đi qua đi lại tới lui thu dọn hành lý, hai người liếc nhìn nhau, cuống quít chạy tới, túm lấy một người làm hỏi: Các ngươi đang làm gì vậy?
Thiếu gia, là...!
Khụ khụ!
Người làm vừa định trả lời, sau lưng đã vọng tới một tràng tiếng ho khan, Vương lão gia đen mặt nhìn chằm chằm hai người, không nói một lời, đi lướt ngang qua hai người họ ra cửa.
Cha! Vương Cửu Long nhanh chân chặn lại trước mặt Vương lão gia, cau mày nói: Người thật sự nghe lời Vương Dụ Tôn muốn về Thiên Tân dưỡng lão hả!
Vương lão gia còn đang giận, ông ấy không thèm nói một câu nào với hắn, đẩy hắn ra, đi ra khỏi cửa lớn mà không ngoảnh lại.
Cha! Vương Cửu Long vừa muốn đuổi theo, đột nhiên Vương phu nhân xông tới kéo lấy hắn: Con à, con đừng có chọc cha con giận nữa, vì hai đứa mà cha con giận tới sinh bệnh rồi đó!
Vương Cửu Long vội la lên: Mẹ, cha con không đi được đâu! Vương Dụ Tôn không có ý tốt, cha con bị hắn mê hoặc rồi, chẳng lẽ người cũng muốn trơ mắt nhìn gia sản rơi vào tay người ngoài sao!
Hiển nhiên là Vương phu nhân không tin lời hắn, bà thở dài bất lực: Mẹ không hiểu chuyện trên phương diện làm ăn, mẹ chỉ biết Tôn nhi đã cố ý tìm một trạch viện có phong cảnh dễ chịu ở Thiên Tân, để cha con nghỉ ngơi lấy lại sức, cha con lớn tuổi rồi, cứ tiếp tục vất vả như thế nữa sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu!
Trời ơi, hắn làm vậy đều là cố tình cả đó! Hắn...!Vương Cửu Long còn muốn nói tiếp, Trương Cửu Linh kéo tay hắn, bất lực nói: Thôi quên đi, giờ ngươi có nói gì cũng vô ích.
Vương phu nhân nắm lấy tay họ, đặt chồng lên nhau, vỗ lên mu bàn tay của hai người, bà khuyên nhủ: Sau khi chúng ta đi, các con phải ngoan ngoãn nghe lời, đều là những đứa trẻ đã trưởng thành rồi, đừng tiếp tục không hiểu chuyện nữa, cố gắng đi theo Tôn nhi học quản lý chuyện kinh doanh, khi nào các con thật sự có thể một mình chống đỡ một phương, cha con cũng sẽ bớt giận.
Vương Cửu Long nhìn dáng vẻ lo lắng của mẫu thân, hắn cúi đầu tự trách: Con biết rồi.
Vương phu nhân cười, đi ngang qua họ ra ngoài cửa, Sam Sam vẫn đứng cách đó không xa nhìn họ, đợi mẫu thân đi rồi mới tới trước mặt hai người, đưa cái hộp trong tay cho họ: Ca ca, trong này có tiền mừng tuổi muội dành dụm được trong mấy năm nay, huynh cầm đi.
Vương Cửu Long cũng không từ chối, nhận lấy chiếc hộp, hắn cười cay đắng: Muội cũng cảm thấy ta sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà à?
Sam Sam không muốn quá tổn thương tới lòng tự trọng của hắn, nhưng đúng là nàng ấy cũng nghĩ như vậy, nhíu hàng lông mày nhỏ, quay người nói với Trương Cửu Linh: Anh dâu, muội gọi huynh một tiếng anh dâu, ca ca nhờ huynh chăm sóc nhé.
Trương Cửu Linh gật đầu: Yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ nghĩ cách giành lại gia sản.
Chỉ mong là vậy đi.
Sam Sam vẫn không nhịn được mà nói ra, thật sự không ôm lòng tin với họ cho lắm, trái lại là nàng một lòng cầu nguyện Vương Dụ Tôn đừng làm chuyện gì quá đáng, đừng ép cả nhà họ đến đường cùng.
Sau khi tạm biệt nhau xong, mấy người Vương lão gia xuất phát đi Thiên Tân, Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh đứng ngoài cổng nhìn xe chạy ngang qua, cả hai đồng loạt thở dài.
Trương Cửu Linh hỏi: Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tiếp tục giả ngu hả?
Vương Cửu Long quay đầu nhìn y, bất đắc dĩ nhướng mày: Chứ làm gì được nữa? Cửu Lang nói rất đúng, giả ngu còn có thể đảm bảo được