Cha! Mẹ!
Mạnh Hạc Đường chạy vội vào nhà, Mạnh lão gia ở trong phòng nghe thấy tiếng của con trai, còn tưởng là mình nghe nhầm, lật đật chạy ra nhìn thử, giây phút nhìn thấy con, nước mắt ông lập tức rơi xuống.
Con à, sao đột nhiên con lại về rồi? Cũng không cho người gửi thư cho cha, cha cho người đi đón con! Mạnh lão gia khóc nắm chặt lấy tay Mạnh Hạc Đường, lại kích động mà cười không ngừng, tỉ mỉ quan sát con của mình một chút, không khỏi nhíu mày đau lòng: Gầy đi rất nhiều rồi, chuyện đưa nhầm kiệu hoa, Dương lão gia đã nói với cha rồi, ở nhà họ Châu thế nào? Sống có tốt không?
Nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt của Mạnh Hạc Đường, y cười trả lời: Cha không cần phải lo, con sống rất tốt, Châu thiếu gia và Châu lão gia đều đối xử với con rất tốt, giống như ở nhà mình vậy.
Trương Cửu Thái ở bên cạnh nghe vậy thì thoáng chốc quay đầu nhìn y, nhớ đến cảnh ngộ trên thực tế của y, không khỏi cảm thấy vô cùng đau lòng, có lẽ là y không muốn khiến cha mẹ lo lắng nên mới nói dối, cho nên hắn cũng không vạch trần y.
Cũng may là Mạnh lão gia tin, yên tâm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười: Tốt là được, tốt là được.
Mạnh Hạc Đường vẫn chưa quên công việc, vỗ mu bàn tay của phụ thân: Cha, lần này con đến để chọn mua thuốc, nhín chút thì giờ về thăm người nên sẽ quay về rất sớm, trước hết đưa con đi xem mẹ con đi.
Được! Được! Mẹ của con nhắc tới con suốt, bây giờ thấy con về chắc chắn bà ấy rất vui mừng! Mạnh lão gia cũng không dám làm trễ nãi thời gian của con, lật đất kéo hắn vào trong.
Mạnh phu nhân vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ rất tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, thậm chí còn gầy hốc hác hơn cả trước khi Mạnh Hạc Đường đi, Mạnh Hạc Đường không khỏi nhíu mày, thấy cha định đi gọi mẹ dậy, Mạnh Hạc Đường vội vàng ngăn ông lại: Cha, được rồi, cứ để mẹ con ngủ tiếp đi.
Mạnh lão gia gật đầu, thấy con trài tràn ngập lo lắng thì mỉm cười an ủi hắn: Con đừng lo, mẹ con chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.
Ai mà tin lời này chứ? Chắc hẳn cho dù là ai cũng nhìn ra được mẹ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, nhưng Mạnh Hạc Đường cũng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của cha, cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Trương Cửu Thái thấy thế thì vội bước đến, cười nói với hai người họ: Mạnh ca, e là huynh quên mất còn có ta đi theo hả? Ta đến đây chuyến này chính là vì xem bệnh cho mẹ của huynh!
Nhất thời xúc động suýt nữa thì quên mất, Mạnh Hạc Đường vội lau khô nước mắt, giới thiệu với Mạnh lão gia: Cha, vị tiên sinh này tên là Trương Cửu Thái, là thầy thuốc của tiệm thuốc nhà họ Châu, y thuật vô cùng tốt, để cậu ấy xem cho mẹ của con một chút đi.
Vậy làm phiền Trương tiên sinh! Mạnh lão gia lật đật đứng dậy, chắp tay thi lễ với hắn, dọa cho Trương Cửu Thái vội vàng đưa tay đỡ Mạnh lão gia dậy, mỉm cười ngượng ngùng: Mạnh lão gia tổn thọ ta mất, để ta xem mạch cho phu nhân trước.
Mạnh lão gia nhường đường, Trương Cửu Thái ngồi trên ghế ở mép giường, mở hòm thuốc ra, phủ khăn tay lên cổ tay Mạnh phu nhân, bắt mạch cho bà ấy, mạch tượng rất yếu, nặng nề nhưng vô lực, rõ ràng là thiếu máu.
Vốn tưởng là bệnh nan y gì, lần này thì tốt rồi, chẳng qua là hơi phiền toái, thiếu màu là chứng bệnh khó chữa, hơn nữa phu nhân nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, kê đơn không thể cho quá liều, chỉ có thể từ từ điều trị.
Trương Cửu Thái thu tay lại, mỉm cười với Mạnh lão gia: May là phu nhân chỉ bị thiếu máu, để ý chăm sóc thì vẫn có thể hồi phục được, ta đi viết đơn thuốc, trước hết để phu nhân dựa vào đó uống thuốc nửa tháng, nửa tháng sau ta lại đến kiểm tra cho phu nhân.
Đa tạ tiên sinh! Mạnh lão gia rối rít thi lễ với hắn, đưa tay làm dấu mời, dẫn hắn đến phòng ngoài.
Mạnh Hạc Đường thì không rời đi mà vẫn trông coi trước giường mẫu thân, nắm thật chặt tay của mẫu thân, mặc dù không thể nói chuyện với mẫu thân nhưng cũng hi vọng có thể trong thời gian hữu hạn này cố gắng ở bên cạnh mẫu thân.
Mạnh lão gia, toa thuốc này đưa cho ngài, nhớ là cho phu nhân uống hai lần sáng tối là được.
Trương Cửu Thái đưa phương thuốc cho Mạnh lão gia.
Đa tạ tiên sinh.
Mạnh lão gia nhận lấy phương thuốc, nói tiếng cảm ơn, sau đó nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, một hồi lâu sau mới thăm dò nói với hắn: Làm phiền tiên sinh chuyển lời tới Châu lão gia, đứa con trai này của ta bất tài, tính tình nó bướng bỉnh, nếu có chỗ nào khiến Châu lão gia và Châu thiếu gia giận thì xin hai vị thông cảm cho.
Mạnh lão gia này dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, cũng thấy nhiều chuyện đời, ông cũng không ngốc, Trương Cửu Thái đoán là ông nhất định đã nhìn ra điều gì đó rồi nên cũng không phí công đi nói dối với ông, chỉ hứa với ông ấy: Mạnh lão gia cứ yên tâm đi, có thiếu gia của chúng ta ở đó, nhất định sẽ không để cho huynh ấy chịu thiệt thòi, thật ra lần này tới xem bệnh cho phu nhân cũng là do thiếu gia căn dặn, thân thể huynh ấy không tốt, không đi đường xa được cho nên không thể đích thân đến thăm, trước khi đi còn nhờ ta nói xin lỗi ngày, nói đợi khi nào thân thể tốt hơn nhất định sẽ tự mình đến thỉnh an ngài.
Tất nhiên Mạnh lão gia đã nghe qua tình trạng của Châu Cửu Lương, nhất thời cúi đầu thở dài: Ta biết, một đứa trẻ tốt như vậy, khó cho nó còn nhỏ tuổi đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng thỉnh tiên sinh thay ta chuyển lời đến thiếu gia của ngài, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Đa tạ Mạnh lão gia.
Trương Cửu Thái cười gật đầu.
Thời gian cũng không còn sớm, Mạnh Hạc Đường không dám trễ nãi việc đi mua hàng, vội