Cứ vậy ăn sáng xong, Dương Cửu Lang dẫn theo Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân tới tiệm vàng mới mở của Tạ Kim, từ xa Tạ Kim đã nhìn thấy Dương Cửu Lang, thầm nghĩ thằng tới thì đồng nghĩa với việc tiệm sẽ có được một cục tiền đầu tiên rồi, thế nên hắn vội vàng mỉm cười đón tiếp.
Chào mừng đến thăm.
Ủa? Dương Cửu Lang nhìn thấy hắn, hơi bất ngờ cười nói: Sư gia! Hóa ra tiệm này là người mở à?
Tạ Kim bị tiếng sư gia kia dọa đến cứng đờ toàn thân, còn chưa kịp phản ứng phải giải thích thế nào với hắn thì Quách Kỳ Lân đã vội tới gần, vỗ cho Dương Cửu Lang một cái: Kêu bậy kêu bạ gì đó! Sư gia mất lâu rồi mà!
Mất? Mất cái gì chứ? Dương Cửu Lang xoa cánh tay, khó hiểu nhìn hắn.
Quách Kỳ Lân ghét bỏ tặc lưỡi: Mất là chết đó!
Chết á! Dương Cửu Lang không tưởng tượng nổi mà trợn mắt nhìn: Không phải chứ? Chuyện này xảy ra hồi nào?
Mấy ngày rồi, hóa ra huynh không biết à! Quách Kỳ Lân thật sự tin hắn không biết, lôi hắn lại kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra, nhưng bản thân Quách Kỳ Lân cũng chỉ là nghe được từ miệng người khác nên kể nửa thật nửa giả, còn có một nửa là thêm mắm dặm muối nói đến mức hết sức tà ma!
Tạ Kim đứng một bên nghe hai người bọn họ thảo luận nguyên nhân cái chết của mình, mất hết một lúc tên nhóc Quách Kỳ Lân đó nói thất khiếu chảy máu, mặt mũi xanh lét, cái gì cũng nói được hết!
Quan trọng là Dương Cửu Lang còn gật đầu như thể thật sự tin vậy, nhất thời Tạ Kim cũng lúng túng, vội cười cười gạt bỏ chủ đề: À này, khách ghé thăm tiệm, muốn mua gì sao?
Hả? Để xem thử.
Dương Cửu Lang đẩy Quách Kỳ Lân ra, mỉm cười với hắn, sau đó vẫy tay với Trương Vân Lôi: Biện nhi! Em thích cái gì thì cứ nói nha!
Trương Vân Lôi không nghe thấy hắn nói, từ sau khi vào cửa hàng vẫn đứng ở cửa, víu lấy khung cửa nhìn ngó xung quanh, đi dạo tiệm vàng là sao! Làm gì sảng khoái bằng uống rượu! Hôm nay không ra ngoài uống xuyên đêm là không được! Ai mà cản trở thì không xong với y đâu!
Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày, tò mò tiến tới hỏi y: Em nhìn gì đó?
Hả? Trương Vân Lôi lấy lại tinh thần, cười khan mấy tiếng: Không có gì, ta thấy thời tiết hôm nay không tệ.
Không tệ à? Quách Kỳ Lân cũng bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài một chút, thoáng thấy kỳ lạ: Nắng gắt vậy, không phải cậu ghét nhất là kiểu thời tiết này à?
Lúc này Trương Vân Lôi hung dữ nguýt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: Bây giờ ta thích đấy! Con quản được à! Xen vào chuyện của người khác!
Cậu sao vậy chứ? Con chọc đến cậu rồi à? Quách Kỳ Lân tủi thân bĩu môi.
Trương Vân Lôi mặc kệ hắn, quay người đi vào trong tiệm, tùy tiện nhìn ngó một chút, cuối cùng đứng trước quầy nhẫn.
Dương Cửu Lang lập tức đi theo sau, cười hì hì hỏi y: Sao? Thích cái nào?
Hmm...Đều thích hết.
Trương Vân Lôi nhìn kỹ mấy chiếc nhẫn đó, đúng là thích hết, ai bảo chúng đều vàng óng ánh chứ, chỉ cần đáng tiền là y thích.
Dương Cửu Lang nghe vậy xong, lập tức đưa tay gọi Tạ Kim: Ông chủ! Gói hết lại đi!
Mối làm ăn đáng kể như vậy, trái lại là Tạ Kim không thấy chút ngạc nhiên hay mừng vui nào, luồn tay vào tay áo đừng một bên, nhức đầu thở dài, thật không hổ anh hắn là Dương Cửu Lang, trong nhà có tiền tuyệt thật đấy!
Trương Vân Lôi cũng giật mình, vội đè tay Dương Cửu Lang lại: Ngươi điên hả! Mua nhiều nhẫn vậy làm đồ ăn à! Tổng cộng ta chỉ có mười ngón tay thôi!
Vậy thì mỗi ngày đổi một bộ.
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày, cảm thấy giờ phút này nhất định là mình rất ngầu.
Quách Kỳ Lân thấy thế, cười hì hì tiến đến bên cạnh Dương Cửu Lang: Ca à, ta cũng thích hết.
Vậy đệ thích đi, ta còn có thể ngăn không cho đệ thích à? Dương Cửu Lang trả lời qua loa với hắn, lại quay đầu nhìn Trương Vân Lôi cười ngây ngô.
Nụ cười của Quách Kỳ Lân lập tức cứng đờ, ghét bỏ mà nguýt hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác phụng phịu, không thèm để ý đến hắn nữa.
Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi với vẻ nịnh nọt, chỉ xuống quầy khuyên tai bên cạnh: Mua nhẫn xong rồi, chúng ta xem cái khác đi? Nếu còn thích thì ta gói lại hết nhé?
Ngươi đúng là bị điên mà! Trương Vân Lôi vội vàng tránh xa hắn ra một chút, lôi Quách Kỳ Lân đi xem mấy món khác.
Dương Cửu Lang lại lập tức muốn đi theo, bấy giờ Tạ Kim không nhìn nổi nữa, kéo Dương Cửu Lang đến bên cạnh, mỉm cười với hắn: Thiếu gia, để làm đẹp lòng một người thì không phải là vung tiền xa xỉ, mà là dùng trái tim, chọn một cái là được rồi.
Dương Vân Lôi đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi, nhỏ giọng trả lời hắn: Huynh có chỗ không biết rồi, vung tiền hào phóng thật sự có thể khiến em ấy vui đó.
Tạ Kim nghe vậy thì đánh giá Trương Vân Lôi một chút, thấy y ăn mặc như vậy, khí chất này, ánh mắt lấp lóe lúc xem vàng, nói chung cũng nhìn ra được là y thích loại nào.
Vậy ngài xem cái này đi.
Tạ Kim gọi tiểu nhị, chỉ xuống một hộp gỗ nhỏ trên quầy, bảo hắn lấy xuống, sau đó đưa đến trước mặt Dương Cửu Lang: Chiếc nhẫn vàng đen này là báu vật trấn tiệm của cửa hàng đấy.
Kiểu dáng rất đơn giản, còn đen như mực nữa, Dương Cửu Lang không hiểu cái gì mà vàng đen hay vàng không đen, nhưng trông vẫn rất đẹp mắt, gật đầu hài lòng: Cũng được lắm!
Thấy hắn như vậy, đơn hàng này thành công rồi, Tạ Kim lập tức cười nói: Thiếu gia thật có mắt nhìn, nếu quyết định muốn mua chiếc nhẫn này, vậy cửa hàng vừa mới khai trương, ta giảm giá cho ngài.
Lúc Dương Cửu Lang nghe vậy thì giường mắt nhìn hắn, nhếch môi, tới gần hắn chút, nhỏ giọng nói: Sư gia, người còn không biết ta hay sao? Ta thèm quan tâm chút chiết khấu này của người à?
Tạ Kim giật mình, lần này phản ứng nhanh, vội cười xòa: Ngài nhận nhầm người rồi, tại hạ họ Kim.
Sao? Còn nhất định phải đợi ta gọi lớn tiếng lên à? Dương Cửu Lang nhướng mày, tay vừa đặt lên bên môi vừa lớn tiếng kêu: Tạ!
Cậu thắng cậu thắng rồi! Tạ Kim giật bắn mình, vội vàng che miệng hắn lại, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai nghe, Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân cũng không chú ý, lật đật túm hắn đi ra xa một chút.
Ta đã bưng bít kín đến vậy sao cậu nhận ra được? Cửu Lương nói với cậu à?
Liên quan gì đến Châu Cửu Lương? Dương Cửu Lang kỳ quái nhìn hắn, không đợi hắn trả lời, ghét bỏ chỉ vào hắn mà nói: Sao người không nhìn cái chiều cao này của người đi, có kín nữa cũng không bưng bít được đâu!
Việc này tất nhiên Tạ Kim cũng biết rõ, bất đắc dĩ nói: Vậy cậu nói ta phải làm