Lễ đính hôn kết thúc, Hàn Nhất Nhất chuẩn bị về nhà mình thì bị mẹ Hàn kéo lại, bà vỗ tay cô mỉm cười thật tươi.
" Nhất Nhất, từ ngày hôm nay con sẽ sống ở nhà Kim Dạ."
Hàn Nhất Nhất ngơ ngác, chưa kịp trả lời mẹ Hàn thì Hàn Bạch Quân đã chen ngang.
" Mẹ, đã kết hôn đâu mà phải sống chung."
Từ lúc Hàn Bạch Quân biết em gái kết hôn, anh chưa bao giờ cho Kim Dạ một sắc mặt tốt cả, em gái anh còn nhỏ đã bị ba mẹ lừa vào nấm mồ hôn nhân.
Quan trọng là...!em gái anh kết hôn giống như vả mặt anh một câu..
ANH GIÀ RỒI AAA!!
Nghĩ đi nghĩ lại đã cảm thấy sôi người rồi.
" Trước sau gì chả kết hôn, bây giờ ở chung để về sau không bỡ ngỡ."
Thấy Hàn Bạch Quân lại chuẩn bị nói tiếp, mẹ Hàn giọng nghiêm nghị chặt đứt lời nói của anh:
" Con bé kết hôn chứ đâu phải con kết hôn, nhiều chuyện."
Nói xong quay sang Kim Dạ nói nhẹ nhàng:
" Con đưa con bé về đi."
Hàn Nhất Nhất chuẩn bị nói gì đó đã bị Kim Dạ kéo tay đi.
Mẹ Hàn nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng cảm thấy thuận mắt.
Hàn Bạch Quân đứng bên cạnh ngược lại cảm thấy Kim Dạ cực kì đáng ghét.
Trong xe, Hàn Nhất Nhất nhớ ra gì đó nói:
“ Em cần phải về nhà lấy chút đồ dùng.”
Kim Dạ nghe vậy nói : “ Mẹ em dọn hết đồ nhà em sang biệt thự rồi.”
Hàn Nhất Nhất ngạc nhiên to tròn mắt, mẹ cô có phải kế hoạch từ lâu rồi hay không?? Kim Dạ thấy cô ngơ ngác, tim bỗng mềm nhũn tay xoa đầu cô.
“ Tới nơi rồi, chúng ta xuống thôi.”
Cô gật đầu, theo bước chân hắn vào biệt thự.
Thấy Kim Dạ chuẩn bị đi lên lầu, cô đột nhiên kéo ống tay hắn lại, Kim Dạ quay đầu hỏi.
“ Có chuyện gì sao?”
Hàn Nhất Nhất ấp úng, khuôn mặt cô dần dần biến thành màu đỏ, lí nhí nói.
“ Chúng ta… chúng ta chung phòng sao?”
Kim Dạ cũng đã suy nghĩ vấn đề này trên đường về đây, nhưng thấy gương mặt màu đỏ có thể vắt ra máu của cô nhất thời muốn trêu chọc.
“ Em muốn thế nào, ngủ với anh… hửm?”
Nghe hắn nói vậy, mặt đã đỏ của cô càng đỏ thêm, còn tràn đến cổ với tai.
“ Ngủ..
ngủ với anh có nhiều nghĩa lắm.”
Càng nói càng nhỏ, Kim Dạ cảm thấy biểu cảm dễ thương của cô như đứa trẻ mới lớn, lại trêu chọc.
“ Em muốn ngủ theo loại nào?”
Hắn cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô, hơi thở tỏa ra nơi vàng tai khiến toàn thân cô như bị giật điện, ngượng ngùng tránh mặt sang chỗ khác.
“ Anh..
anh đừng suy nghĩ lung tung, em… em…”
Kim Dạ đột nhiên cười lớn, hắn lâu rồi mới cười thoải mái như thế này, nhìn gương mặt không hiểu chuyện gì của cô bỗng bóp má cô lại hôn cái ‘chụt’ trên đôi môi hình trái tim của cô.
“ Dễ thương thật đấy, chọc em thôi, chúng ta ngủ riêng, kết hôn rồi ngủ chung một phòng cũng chưa muộn.”
Chữ cuối cùng hắn kéo dài, dứt câu bước lên lầu.
Hàn Nhất Nhất đứng tại chỗ sững sờ, tay cô rờ trên môi mình, nhớ lại cảm giác ấm nóng lúc đấy thì