Nghĩ gì làm nấy, Hàn Nhất Nhất dưới gầm bàn đá chân hắn một cái.
Thực chất, cô đã rất nhẹ, giống như chỉ gãi ngứa cho hắn.
Nhưng Kim Dạ lại là một người bề ngoài lạnh lùng bên trong lưu manh thì sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Đúng lúc ăn cơm xong, hắn giả vờ kêu lên, nếu người ngu ngốc sẽ nghĩ thật và Hàn Nhất Nhất không biết nghĩ là thật.
Cô vòng qua bàn tiến tới chỗ hắn, tự trách hỏi hắn: " Anh sao rồi, em đá hơi mạnh sao?"
Kim Dạ tay ôm chân kêu lên như thật, giọng nức nở: " Nếu anh bị liệt chỉ có thể nam thì ai có thể dẫn em đi chơi đi shopping được."
"..." Em tự đi một mình cũng không sao mà, nhưng câu này cô không nói ra.
Hàn Nhất Nhất sốt ruột hỏi.
" Đâu nghiêm trọng đến mức đó chứ, có phải anh làm quá rồi không."
Kim Dạ ví mình thành con nít lên ba, trách mắng cô:
" Em đá anh vậy rồi còn bảo làm quá, ức hiếp người quá đáng huhu.."
"..." Nhìn kĩ lại Hàn Nhất Nhất thấy diễn xuất hắn không tệ, có thể đoạt giải Oscar không chừng.
Ban nãy khi đá hắn đã giảm lực đạo rồi, hắn mà còn giả vờ nữa cô sẽ biến giả thành thật luôn.
Mới đầu sống chung cô không muốn phô diễn sức mạnh của mình mà hắn như vậy thì...
Hàn Nhất Nhất lấy một cái ly thủy tinh trên bàn ăn đang uống nước, cô dừng sức một cái bóp đến nỗi nát đi.
Kim Dạ nhìn ngơ người, hắn không ngờ sức mạnh của cô gái như thỏ con trước mặt lại lớn như vậy.
Thấy Hàn Nhất Nhất bẻ khớp tay rồi đến bẻ cổ, cô cười nham hiểm nhìn hắn.
" Không sao, chắc bị trật khớp rồi, để em giúp anh."
Xắn tay áo lên, Hàn Nhất Nhất chuẩn bị giơ chân hắn lên, Kim Dạ thấy vậy tránh đi.
" Khụ..khụ...!anh đỡ rồi."
Nói xong đứng dậy lấy chén đũa vào phòng bếp.
Tính đùa dai của cô đột nhiên trỗi dậy, bước chân sau lưng hắn chuẩn bị hành động thì hắn đã chạy nhanh một bước.
Chạy được vài bước đã gần cầu thang, ánh mắt hắn nhìn cô đề phòng.
" Em làm cái gì mà như ma vậy."
Hàn Nhất Nhất cười khúc khích, nói một chữ tiến về phía hắn một bước.
" Em muốn kiểm tra chân anh khỏe chưa đó mà hihi."
Kim Dạ nghe vậy lắc đầu lập tức, nói : " Anh khỏe rồi, không sao."
Thấy cô đã bước tới gần hắn chạy nhanh lên lầu, Hàn Nhất Nhất chạy theo sau, hét.
" Em làm gì anh đâu, đứng lại em kiểm tra một lát thôi mà!!!"
" Không cần."
Thế là xảy ra tình huống như mèo rượt chó.
Đến khi hai người đã thấm mệt, Kim Dạ nằm xuống nhà thở hổn hển, Hàn Nhất Nhất nằm bên cạnh hắn.
Hàn Nhất Nhất tán thưởng.
" Anh chạy nhanh thật đấy."
Kim Dạ không nóng không lạnh trả lời: " Do chân anh dài."
Một câu của hắn đâm một dao trong tim cô, ý của hắn là chân cô ngắn đúng không? Nhưng nhìn lại vóc dáng 1m65 của mình thì thấy đúng là chân