Edit: Thanh Yên, Dung
Beta Thanh Yên
Chương này tui phải xuất chinh edit là mọi người hiểu tui ăn chơi quá tay cỡ nào rồi hehe.
Chương này tặng cho bạn Wattpad tên @Myy_OwO, cảm ơn bé đã tương tác tích cực và hề hước hết sức hihi.
Xong chương này hẹn thứ 2 nhé, và chắc sẽ up cách 1 ngày 1 chương như lịch luôn. Phần vì nhà chạy không kịp với lại sức khoẻ Yên lại có chút vấn đề rồi, tim và huyết áp lại cao, dạo này ngủ trễ quá. Các bạn thông cảm nhé!
Mọi người thắc mắc chuyện Úc Tuỳ x Hạ Lan Thanh thì đợi PN có hẳn như một bộ truyện cho mọi người đọc luôn nhé, tận 24 chương.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!!!!
+++++++++++++++++++++++++++++
Hạ Mạnh sáp đến gần, nhìn thoáng qua điện thoại Hạ Cảnh Tây, nhìn thấy tên Hạ Tri Yến, nhớ lại, hỏi: "Anh Hạ, cậu ta không phải là cháu của anh sao? Hồi nhỏ rất thích đi theo đuôi anh khóc lóc làm loạn phải không?"
Hạ Cảnh Tây hờ hững hút thuốc, "Ừ" một tiếng.
"Hắc." Hạ Mạnh nghe xong nhíu mày, vênh mặt đắc ý khoe khoang: "Mặc dù lúc nhỏ cậu ta ưa khóc nhè, nhưng vẫn cùng em rất giống nhau nha, mọi người biết giống chỗ nào không?"
Tịch Mặc Viễn nể mặt phối hợp hỏi "Giống chỗ nào?"
Hạ Mạnh kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tây, ánh mắt không chút nào che giấu sự sùng bái đối với anh nịnh nọt: "Chính là cùng chung ánh mắt nha, đều muốn đi theo anh Hạ, quy phục anh Hạ"
Hạ Cảnh Tây lạnh nhạt ngước nhìn Hạ Mạnh một cái.
Tịch Mặc Viễn cũng nhìn Hạ Mạnh tiện thể ném cho cậu ta một ánh mắt ghét bỏ, không chút khách khí nói: "Quên đi, cậu ta cũng không giống cậu lúc nào cũng nói năng bậy bạ, đổi bạn gái liên tục, ánh mắt của cậu ta so với cậu tốt hơn nhiều."
Hạ Mạnh "...."
Cậu ta giả vờ giận đùng đùng.
"Mặc Viễn, cậu nói vậy là sao?" Đứng lên làm bộ dạng muốn đánh người tới nơi: "Con mẹ nó, cậu nói cho rõ ràng đi, tôi không có mắt nhìn? Anh Hạ chẳng lẽ không tốt hả?"
Tịch Mặc Viễn không thèm nhìn bộ dạng cố ý khiêu khích của cậu ta.
Hạ Mạnh bất mãn một bụng, hừ một tiếng vén tay áo định xông lên. "Cậu..."
"Chú!" Một giọng nói vang dội không che giấu sự kích động cùng hưng phấn của người đàn ông đột ngột vang lên.
Theo tiếng hô này, không khí náo nhiệt bên trong như bị đóng băng lại.
Hạ Cảnh Tây nhàn nhã nhấc mí mắt lên.
Bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Tịch Mặc Viễn là người đầu tiên nhạy bén nhận ra ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo khác thường của Hạ Cảnh Tây, anh ngạc nhiên quay lại nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Anh nhíu mày.
Hạ Mạnh cười hì hì quay người "Tri Yến đến à, rất lâu..."
Tiếng nói im bặt.
Hô hấp của anh ta đột nhiên ngưng trệ, mắt bởi vì kinh ngạc mà mở rất lớn, suy nghĩ một lát, cậu khó có được một lần thông minh mà im miệng, vội vã dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây, bật thốt: "Anh Hạ."
Những lời còn lại không làm sao nói ra được, những lời muốn nói đều bị ngăn ở cổ họng.
Anh nhìn thấy cái gì đây?
Tang Nhược!
Hạ Tri Yến vậy mà đưa theo Tang Nhược đến, quan trọng nhất là Tang Nhược vậy mà lại khoác tay cậu ta!
Bây giờ là tình huống gì đây?
Tang Nhược là bạn gái Hạ Tri Yến? Bắt cá hai tay? Cho anh Hạ đội nón xanh?
Mẹ nó!
Hạ Mạnh không nhịn được, quay người lại hung hăng trừng mắt với hai con người mới tới kia.
Bầu không khí lại thay đổi.
Ở giữa bầu không khí lặng yên không một tiếng động, một luồng khí lạnh khó mà hình dung từ Hạ Cảnh Tây phát ra, nhanh chóng lan ra trong không khí, đủ khiến cho người ta cảm thấy áp lực, thậm chí hô hấp cũng khó khăn.
Không ai nói chuyện.
Úc Tuỳ ra ngoài vườn hoa nhận điện thoại, lúc tiến vào thì thấy mộ màn này, không khỏi đưa mắt nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây, nhíu mày.
"Tang.....Tang Nhược!!! AAAAAAAAAA!"
Một tiếng hét kích động vang lên làm phá vỡ bầu không khí quái dị.
Tưởng Thi Thi từ nhà vệ sinh trở về, vừa đi đến vừa nghĩ lung tung, không ngờ lúc ngẩng đầu lên lại bắt gặp một bóng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, cô nhất định không thể nào nhận nhầm được, hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ đình chỉ vài giây, không chút suy nghĩ chạy vọt lên.
"Thi Thi." Tịch Mặc Viễn là người hoàn hồn đầu tiên, nhanh chóng nhanh tay lẹ mắt đem Tưởng Thi Thi ngăn lại, cầm lấy tay cô dẫn đến ghế lô bên kia, ôn hoà nhắc nhở: "Em hù đến nữ thần đấy."
Tưởng Thi Thi mở to mắt, lập tức im miệng, vội vã che giấu tâm tình kích động đến mức muốn thét chói tai chạy đến chỗ Tang Nhược.
Khuôn mặt cô nhóc đỏ bừng.
Hạ Tri Yến to gan, không chút nào phát giác được bầu không khí có chút quỷ dị kí, vui vẻ hướng Tưởng Thi Thi nhíu mày, giơ ngón tay cái lên nói: "Đúng là có mắt nhìn, cô ấy cũng là nữ thần của anh."
Tưởng Thi Thi đang kích động cũng gật đầu như giã tỏi.
Hạ Tri Yến cười hắc hắc ra tiếng, ngược lại mang người bên cạnh đến gần hơn hai bước, dùng ánh mắt sùng bái không khác gì Hạ Mạnh mà nhìn Hạ Cảnh Tây, chào hỏi anh: "Chú, con đã về, đã lâu không gặp."
Hạ Mạnh vừa tức vừa giận, ánh mắt quét qua anh ta một cái rồi nhìn Hạ Cảnh Tây, bày ra tư thế, rất có khả năng chỉ cần cậu ta mở miệng, cậu sẽ lập tức đem hai người kia mắng một trận sau đó đem ném ra ngoài.
Tịch Mặc Viễn cũng nhìn về phía anh.
Chỉ có Úc Tuỳ, không quan tâm, không chút nào bị ảnh hưởng mà nhàn nhã ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt hờ hững lập tức quét qua phía Hạ Cảnh Tây.
Điếu thuốc bị kẹp giữa ngón tay Hạ Cảnh Tây, làn khói xanh trắng bay lượn lờ.
Chợt, anh duỗi tay đem điếu thuốc đặt lên môi.
Hút cạn một hơi rồi chầm chậm phun ra, tuỳ ý đem làn khói kia phủ lên làm gương mặt trở nên mơ hồ, cho đến khi làn khói kia tan đi anh mới nhấc mí mắt lên liếc nhìn người phụ nữ chưa từng mở miệng nói một lời kia, thanh âm lạnh lùng: "Cô ấy là ai?"
Lời này vừa nói ra, Hạ Mạnh khiếp sợ mà mở to mắt nhìn Hạ Cảnh Tây.
Hạ Tri Yến không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Mạnh, nghe thấy chú của anh hỏi vậy liền hí hửng cười giới thiệu: "Đây là bạn gái của con, không phải chú nói với con muốn con đưa bạn gái đến sao. Chính là cô ấy, tên là Tang Nhược."
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây đột nhiên cong lên một vòng cung nhỏ, vô cùng lạnh lẽo.
Anh bày tư thế lười biếng ngồi trên sopha, giờ phút này đôi mắt phá lệ đen nhánh, lặng lẽ phủ thêm mấy phần trào phúng sâu không lường được, một cỗ khí nguy hiểm nhỏ đến mức không thể nhận ra giống như đang quấn quanh toàn thân anh.
Hạ Tri Yến chuẩn bị giới thiệu: "Chú...."
Ngón tay thon dài của Hạ Cảnh Tây chỉ hờ hững gãy tàn thuốc, chỉ một động tác cực kì đơn giản nhưng được thực hiện trong tay anh lại toát lên khí chất thong dong tự phụ khó mà bắt chước được.
"Bạn gái?"
"Vâng,"
"Gọi tôi là cái gì?" Âm thanh trầm thấp nguội lạnh từ đôi môi mỏng của anh phát ra, tất cả đều là mùi vị của sự lạnh lẽo.
Hạ Tri Yến rất nhanh phản ứng lại, anh cười.
"Tang Nhược, đây là chú của anh, Hạ Cảnh Tây." Anh quay qua kể lại gần gương mặt nhàn nhạt của Tang Nhược, hưng phấn mà giới thiệu: "Chú ấy là người anh bội phục nhất, có một không hai, em cứ giống như anh gọi là chú là được."
Tang Nhược ở bên cạnh đưa mắt nhìn anh ta một cái.
Hạ Tri Yến có hơi chột dạ nheo mắt một cái, theo vô thức muốn né tránh đi ánh mắt của cô.
"Tang Nhược." Anh ta nhỏ giọng gọi tên cô.
Hai người nhích gần thêm một chút, hơn nữa tay của Tang Nhược còn đang ôm tay của Hạ Tri Yến nên nhìn qua giống như hai người họ đang mắt đi mày lại, thì thầm tâm tình.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây dưới mái tóc ngắn giống như u ám thêm vài phần.
"Tang Nhược........" Hạ Tri Yến lại gọi cô một lần nữa.
Tang Nhược thu hồi ánh mắt.
Cô ngước mắt lên nhìn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp ôn ôn nhu nhu, ý cười nhàn nhạt giữa lông mày phát ra, cô câu môi, hào phóng tự nhiên chào hỏi: "Chú, xin chào!"
Ngữ điệu ấm áp nhàn nhạt, thần sắc tự nhiên, đôi mắt sáng như yếu ớt biết cười, nhưng lại không có một tia yêu thương như lúc trước.
Lúc trước ánh mắt cô nhìn anh không phải như thế này.
Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có một dòng lạnh lẽo chảy qua, lạnh lẽo khuếch tán ra gương mặt, gương mặt căng chặt, đột nhiên nhếch lên một vòng cung cười lại không ai nhận ra, đồng thời hô hấp không hiểu sao lại có chút khó khăn.
Anh hờ hững hút thuốc.
Hạ Mạnh không nhịn được hừ một tiếng, mở miệng ra chính là xem thường: "Hạ Tri Yến, con mẹ nó cậu......"
Tịch Mặc Viễn đá cho cậu ta một cước.
Cậu quay đầu, trợn mắt mà nhìn: "Đá tôi làm gì?"
"Không đá cậu thì đá ai, cái gì cũng không hiểu, đúng là có bệnh." Tưởng Thi Thi không khách khí lườm cậu ta một cái.
Hạ Mạnh: "..........."
Cậu xém chút nữa là phun ra lời thô tục rồi.
Tưởng Thi Thi cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái, cô sốt ruột quay đầu nhìn Tịch Mặc Viễn, chờ mong hỏi: "Giới thiệu đã xong, giờ đến phiên em chào hỏi phải không? Chúng ta nãy giờ cũng lâu rồi!"
Cô nàng cũng chỉ là hỏi cho có lệ, không đợi Tịch Mặc Viễn trả lời đã một mặt thẹn thùng đứng lên, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi vì khẩn trương, đi đến trước mặt Tang Nhược, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng đến nỗi xém chút nữa là nói lắp: "Tang Nhược, em là Tưởng Thi Thi, em là fans hâm mộ của chị đó, chị chính là nữ thần của em, em rất rất thích rất yêu chị!!!"
Cô bé kích động đến muốn hỏng: "Không nghĩ đến lại có thể gặp chị chỗ này! Em có thể xin chị cùng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm được không?"
"Thi Thỉ rất thích cô." Tịch Mặc Viễn đệm vào một câu.
Tang Nhược nhàn nhạt cười cười, gương mặt cũng vì vậy mà trở nên càng thêm xinh đẹp.
"Cảm ơn em, tất nhiên là có thể nha." Tay tự nhiên rời khỏi khuỷu tay của Hạ Tri Yến, cô ôn nhu nói.
Tưởng Thi Thi mặt càng đỏ hơn, nhiệt độ