Edit: Nguyễn Trâm Anh
Beta: Thanh Yên
Hú la, mở mắt ra là thấy chương mới. Quà valentine trắng cho các bạn nhé, bảo đảm ngon bổ, mê tít luôn nha.
Nhắc nhẹ chương này Yên làm bằng điêj thoại nên có thể không hay cho lắm nhưng thôi các bợn cứ cố gắng đọc nghen hihi.
Hứa là thứ 2, nhưng mất ngủ nên thôi làm rồi up luôn he he.
++++++++++++++±+++++++++++++++++++++++
Hạ Cảnh Tây lạnh lùng thờ ơ liếc nhìn Tang Nhược, một đôi mắt sâu đặt biệt đen láy, phun ra vòng khói, đột nhiên anh tiến đến nhanh nắm chặt tay cô, một chân trực tiếp đá văng cửa toilet đem cô kéo vào.
Động tác vừa cường thế vừa bất ngờ khiến người khác không kịp phòng ngừa, liền xảy ra ngay trước mắt lúc Tang Nhược sắp rời khỏi, chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi.
"Ầm ——"
Thật mạnh, cửa bị đóng sầm.
Cơ hồ cùng lúc đó, mùi thuốc lá và rượu trên người của người đàn ông bao phủ lấy cô, bàn tay vốn đang bóp chặt tay lại chuyển qua giữ lấy mặt, đem cô cố định, gương mặt cực kỳ lạnh lẽo nháy mắt phóng đại, sắp hôn lên môi cô.
"Ba ——"
Một tiếng vang dội thanh thúy cực kỳ.
Tang Nhược dùng hết lực không chút nương tay, mặt Hạ Cảnh Tây trực tiếp nghiêng sang một bên, không đến hai giây, trên mặt anh hiện ra dấu tay. Túi xách được cầm trên tay trong lúc đánh vào mặt anh cũng hiện lên vết xước ở khóe miệng.
Ánh đèn rơi trên đỉnh đầu, dấu tay hiện lên rõ ràng, một vết xước nhỏ dài, trên miệng vết thương máu tươi nhanh chóng trào ra, hết sức nổi bật.
Không khí không tiếng động ngưng trệ.
Phảng phất chỉ có âm thanh hít thở nặng nề của Hạ Cảnh Tây.
Sắc mặt của anh u ám, quái hàm như muốn căng chặt tới cực hạn, đôi mắt sâu không đáy của anh bị bao phủ bởi một làn sương dày đặc, giật giật khóe miệng, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt Tang Nhược chằm chằm.
Miệng vết thương cùng dấu tay không khiến cho anh nhếch nhác, ngược lại chúng làm cho người đàn ông tăng thêm vài phần gợi cảm vài phần tà khí khó hiểu.
Vẻ mặt Tang Nhược không thay đổi chút nào, bình tĩnh mà đẩy bàn tay của anh trên mặt mình ra, vẻ mặt cô lãnh diễm cao ngạo, ngữ điệu lại là nhẹ nhàng bâng quơ: "Có bệnh sao?"
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây đột nhiên tối sầm lại.
Anh nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi để sau răng hàm, tay kẹp điếu thuốc nâng lên, lòng bàn tay tùy ý lau máu nơi khóe miệng, chợt cười nhạo một tiếng.
Sau đó khoé miệng kéo ra một đường cong âm trầm khó phát hiện, nơi đáy mắt anh sự nguy hiểm cuộn trào mãnh liệt, anh tới gần, không trả lời mà hỏi lại, mỗi chữ đều giống như từ sâu trong cổ họng phát ra: "Định đi đâu?"
"Cùng anh có quan hệ sao?" Tang Nhược nhướng mắt liếc nhìn anh, hỏi lại.
Hô hấp của Hạ Cảnh Tây bỗng chốc thay đổi, ở ngực như có một cỗ cảm xúc khác lạ tùy ý mạnh mẽ đâm vào, rục rịch muốn lao ra.
Môi mỏng mím chặt.
"Tránh xa Tri Yến một chút, đừng để tôi lại nhìn thấy các người ở cạnh nhau." Anh lạnh lùng ra lệnh, từng chữ không có một chút độ ấm, chỉ có lời cảnh cáo lạnh thấu xương, uy hiếp không chút giấu diếm.
Tang Nhược giống như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, mà cô cũng thật sự cười ra tiếng, có chút thờ ơ, có phần không đếm xỉa tới.
"Không có khả năng," Đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng anh đối diện, không tránh không né, cô trào phúng, ngữ điệu như đang khiêu khích: "Tôi cùng ai ở cạnh nhau là tự do của tôi, anh quản được sao?"
Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lãnh diễm vô song.
Đáy mắt chảy qua một dòng u ám sâu thẳm, cằm Hạ Cảnh Tây càng siết chặt hơn, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm đến cơ hồ có thể nhỏ ra nước, càng là không có chút biểu cảm dư thừa thì càng âm trầm.
Có một sự lạnh lẽo khác thường quấn quanh cơ thể anh, như kết một tầng băng không thể hòa tan.
Chỉ liếc mắt một cái, đủ khiến người ta không rét mà run.
Anh nhìn chằm chằm Tang Nhược, ngay khi cô vừa dứt lời, anh thế nhưng lại lập tức giận quá hóa cười, giọng nói tràn đầy sự nguy hiểm cùng trào phúng: "Tôi đồng ý chia tay sao? Cách cậu ta xa một chút, em là người của tôi."
Tang Nhược nhìn anh một cái.
Ngón tay không chút để ý mà đem sợi tóc vừa rơi xuống vén qua sau tai, môi đỏ khẽ nhếch lên, một sự lạnh nhạt lười biếng không nói nên lời theo đó tràn ra: "Anh có đồng ý hay không cùng tôi không chút quan hệ, đồ vật mà tôi đã không cần chính là đem vứt đi."
Dứt lời, cô không hề nhìn anh một cái, đẩy anh ra muốn rời đi.
Đồ vật......
Cô nói anh là đồ vật cô không cần nữa.
Trên khuôn mặt anh tuấn bỗng dưng hiện lên một tầng hung ác nham hiểm rõ rệt. Hạ Cảnh Tây tay chân linh hoạt dễ dàng đem tay Tang Nhược nắm lấy lần nữa, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ câu người trên mắt cô.
Từ đầu đến cuối, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia của cô không còn nhìn ra chút tình yêu nồng nhiệt nào như trước đây nữa.
Thái dương Hạ Cảnh Tây đột nhiên giật giật.
"Tang Nhược." Cảm xúc ở lồng ngực cuộn trào, anh nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng gợi lên độ cong như cười mà không cười: "Bản lĩnh rất lớn, muốn lạt mềm buộc chặt, hửm?"
Đưa tay kẹp điếu thuốc lên hờ hững mà hút điếu thuốc, tay không cầm thuốc muốn đưa lên sờ mặt cô.
"Hạ Cảnh Tây." Bỗng nhiên Tang Nhược lên tiếng gọi anh.
Hạ Cảnh Tây liếc cô.
Lông mi dài mảnh không chút để ý chớp chớp, ý cười phảng phất toát ra từ giữa đôi lông mày.
Đôi mắt sáng toát ra ý cười yếu ớt, rực rỡ như hoa hồng.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây chuyển động.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây chợt trở nên u tối, lạnh lẽo hơn.
Ngọn lửa trong lòng kia từ từ từng chút một biến thành hừng hực thiêu đốt mạnh mẽ, nhiệt độ cực nóng, như muốn đốt sạch hết sạch mọi thứ, sắc mặt của anh ngày càng khó coi, không cách nào hình dung được.
Sự lạnh lẽo cực độ bao lấy toàn bộ cơ thể anh, còn có một loại cảm xúc khó tả trong lồng ngực đem Hạ Cảnh Tây bao phủ.
Điếu thuốc giữa ngón tay sắp cháy hết, tàn thuốc đỏ rơi vào da nhưng anh không hề phát hiện, chỉ là môi mỏng mím ngày càng chặt, dường như biến thành một đường thẳng tắp.
Đột nhiên, anh giận quá hóa cười, nhưng đáy mắt không có ý cười, giơ tay lại hút điếu thuốc, như là lại mất đi lý trí, khói thuốc ác liệt phả vào mặt cô, phun ra một câu: "Thiếu thu thập."
Anh không cho cô có khả năng trốn tránh.
Cách làn khói xanh trắng, hai người ai cũng chưa từng nhìn đi chỗ khác.
Tang Nhược nhìn anh, đột nhiên cong môi, mang theo một cổ phong tình, cô lại gọi anh: "Hạ Cảnh Tây."
Cái tay đang bị anh dùng sức bóp chặt kia ngược lại dùng đầu ngón tay lướt qua vân dạ của anh, túi xách ở một tay khác bị cô chuyển sang đầu ngón tay của tay này, tiếp đó cô nâng tay lên, nhanh nhẹn bất ngờ mà đoạt lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh.
Đưa vào giữa môi, cô tùy ý hút một hơi.
Đang mang giày cao gót không cần nhón chân, chỉ cần ngẩng mặt, cô đã dễ dàng đem vòng khói gậy ông đập lưng ông thổi vào mặt anh.
"Anh mới thiếu thu thập." Cô mở miệng nói, vẻ mặt lãnh diễm, trên ngón tay mang theo điếu thuốc lướt qua áo sơ mi trước ngực Hạ Cảnh Tây kèm theo một cổ vũ mị: "Hạ Cảnh Tây, anh dựa vào cái gì cho rằng anh còn ở trong mắt tôi?"
Dứt lời, tay thả xuống, chuyển tới tay đang bị anh bóp, như là nếu không thả tay thì cô cũng không màng việc hai người sẽ cùng bị phỏng tay.
Thái dương Hạ Cảnh Tây đột nhiên giật giật mạnh lên, tay chợt buông tay cô ra.
Tàn thuốc lại ngay một giây, sau khi cô tay lướt qua rơi vào trên ngực trái của anh, nhiệt độ cực nóng như là muốn xuyên thấu qua vải dệt làm phỏng trái tim anh, nhưng cũng không quá hai giây, tàn thuốc rơi xuống đất, mà cô dễ như trở bàn tay thoát ra khỏi sự giam cầm của anh.
"Có bệnh liền đi trị." Môi đỏ mọng phát ra một câu trào phúng, tay cô mở chốt cửa.
Cửa mở, Tăng Nhược nhấc chân, lưng thẳng tắp, bóng dáng cực kỳ giống lúc như lúc cô rời đi, dứt khoát như vậy.
Phía sau, Hạ Cảnh Tây sắc mặt khó coi tới cực điểm.
**************************
Trong phòng bao, náo nhiệt vẫn còn tiếp tục.
Tưởng Thi Thi nhìn điện thoại không chớp mắt bộ dạng hoa si thưởng thức, ngón tay lướt ảnh chụp của Tang Nhược, cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị rời khỏi để chỉnh sửa vài ảnh chụp chung đêm nay phát lên vòng bạn bè.
Không hề báo trước, giây tiếp theo di động thế mà bị cướp đi!
Tưởng Thi Thi ngẩn ra.
Đột nhiên cô ngẩng đầu muốn lập tức đoạt lại điện thoại, lại phát hiện người đoạt điện thoại của cô thế nhưng là Hạ Cảnh Tây, người có khuôn mặt đang âm trầm.
Ngón tay anh ở trên màn hình di động lướt một lần.
Đột nhiên một cỗ dự cảm không lành dâng lên, cuối cùng bất chấp mọi thứ, Tưởng Thi Thi vội vàng xông lên muốn đoạt lại từ tay anh: "Di động của tôi! Anh trả tôi......"
Điện thoại bị ném lên sô pha.
Tưởng Thi Thi động tác dừng lại, khi phản ứng lại, cô nhóc nhanh chóng với tay lấy điện thoại kiểm tra.
"A A A A......!!!!!!!" Cô thét chói tai.
"Làm sao vậy?" Tịch Mặc Viễn nghe thấy tiếng thét quay lại, cau mày hỏi.
Tưởng Thi Thi đẩy tay đang đưa tới của Tịch Mặc Viễn, một bước lớn vọt tới trên sô pha ngồi xuống trước mặt Hạ Cảnh Tây, giờ phút này không chút nào sợ sự đáng sợ của anh lúc ở sân bay, ngón tay chỉ anh run rẩy chất vấn: "Anh có phải có bệnh hay không? Dựa vào cái gì mà xóa hết ảnh chụp Tang Nhược! Đây là di động của tôi!"
Hai mắt của cô vì phẫn nộ mà đỏ bừng, cảm xúc dao động, ngực phập phồng kịch liệt.
Ai có thể đoán được, trong điện thoại, album cô cố ý để riêng về Tang Nhược, bên trong mọi ảnh chụp đều bị xóa không còn một mảnh. Ảnh chụp chung đêm nay, cùng ảnh sườn xám trước đó may mắn bảo tồn được, một số ít ảnh đẹp trên mạng khác......
Tất cả đều không còn!
Thế mà trong thùng rác cũng đồng dạng như vậy, mất sạch sẽ.
Tưởng Thi Thi trừng mắt nhìn anh, tức đến nỗi muốn khóc.
Tịch Mặc Viễn nghe xong lời cô lên án thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh theo bản năng liếc mắt nhìn gương mặt không chút cảm xúc hút thuốc của Hạ Cảnh Tây, sau đó vô tình phát hiện thương tích trên mặt anh, còn có trên áo sơ mi giống như bị đốt lủng vài chỗ.
Anh nghĩ đến mới vừa rồi anh Hạ theo sát Tang Nhược rời khỏi phòng bao.
"Anh Hạ......"
Anh không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng đã khẳng định anh Hạ cùng Tang Nhược đã xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cảm xúc của anh ấy từ trước tới giờ, mỗi lần thay đổi đều có quan hệ với Tang Nhược, vì vậy anh kéo Tưởng Thi Thi lại muốn an ủi trấn an.
Không nghĩ tới lại lần nữa bị cô đẩy ra.
Tưởng Thi Thi trừng mắt nhìn vẻ mặt không gợn sóng lãnh ngạnh của Hạ Cảnh Tây, tức giận đến hít thở không thuận, người này cư nhiên coi như chuyện gì cũng không phát sinh không cho cô lấy một lời giải thích.
Cô lại mở miệng muốn mắng.
Bỗng chốc, trong đầu cô hiện lên một ít hình ảnh trước kia, cảm giác kỳ quái sau khi nhớ đến ảnh chụp Tang Nhược và Úc Tùy cùng nhau chụp, bị tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, trong giây lát cô như bắt được cái gì.
Cô cuối cùng cũng hiểu được.
"Anh là ghen ghét!" Cô buột miệng thốt ra.
Hạ Cảnh Tây đang hút thuốc hơi dừng lại, hít thở giống như có chút khó khăn, gương mặt trở nên âm trầm lãnh lệ của anh ngước lên, hờ hững mà nhìn về phía Tưởng Thi Thi.
Gương mặt anh phát lạnh, cả người đều tỏa ra không khí lạnh lẽo như bảo người khác lại chớ lại gần.
Hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Tưởng Thi Thi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhìn có chút ngây ngốc mơ mơ hồ hồ, nhưng thời điểm cô nhạy bén so với ai khác đều hơn, cũng giống như giờ phút này.
Trong nháy mắt cô sợ hãi muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến chuyện vô sỉ mà người này đã làm, lửa giận lấn át sợ hãi, lại lần nữa cô ưỡn ngực trợn trừng mắt nhìn: "Hot search sườn xám lúc trước chính là anh xóa bỏ đúng hay không? Bệnh tâm thần! Anh ghen ghét tôi có ảnh chụp của nữ thần, có thể cùng cô ấy chụp ảnh chung, có thể nắm tay cô ấy."
"Nhưng anh có ghen ghét nữa cũng vô dụng, chị Tang Nhược sẽ không thích anh loại người đàn ông như anh, lớn tuổi, bá đạo, xấu tính. Anh với chị ấy một chút đều không xứng, chị ấy đến nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn anh một cái, chết tâm đi!"
Cô nói không lựa lời, chỉ nghĩ phát tiết: "Anh Úc Tùy cùng chị Tang Nhược thoạt nhìn mới xứng."
Cuối cùng một chữ mấu chốt nhấn mạnh, nhiệt độ xung quanh từng chút thấp xuống, thấp đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn, mà gương mặt Hạ Cảnh Tây dĩ nhiên là tràn đầy lạnh lẽo, hung ác, nham hiểm phủ lấy.
Ánh mắt kia...... Quá đáng sợ.
Thân thể Tưởng Thi Thi không khống chế được mà run lên.
"Anh